Chương 11: Nam phụ thách thức nam chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chu tổng?" Hạ Liên gõ cửa,'cộc cộc' mấy tiếng phát ra nhưng vẫn như vậy, không hề có tiếng đáp lại y. Do dự hồi lâu thì đẩy cửa ngó đầu vào.

Cái ghế duy nhất trong phòng, nơi chỉ có Chu Vĩ Thành là được phép ngồi vào giờ đây người ngồi lại chính là Giai Minh Tần, hắn nghiêng đầu ngủ gật mà Chu Vĩ Thành lại ngồi trong lòng hắn, thở đều, gục đầu bên vai Giai Tần, buông lỏng toàn bộ cảnh giác tựa vào người kia ngủ.

Hạ Liên nhìn một hồi cũng chỉ cười trừ, so với Chu tổng hay u ám, cái này tốt hơn rất nhiều. Nhân tiện, y nên kêu người đi pha chút trà, Giai Tần đau cổ ngồi dậy hẳn sẽ có chút cáu kỉnh, không thoái mái. Uống thứ nước ưa thích cậu ấy sẽ đỡ hơn, dù gì Giai Tần có cáu kỉnh cũng chả đáng sợ.

____

"Tôi sẽ đi tập gym."

Phụt một tiếng, nước ngọt vừa được Phi Yến uống phun hết ra ngoài, tí nữa thì vào mặt Giai Tần. Cô ho sặc sụa, vểnh tai không tin vào tai mình hỏi lại "Cậu muốn tập gym á?"

Giai Tần xoa cái cổ vẫn nhức của mình ừ một tiếng, sau đó liếc mắt khó hiểu "Không được sao?"

"Đương nhiên là không rồi!" Phi Yến kịch liệt phản đối, cô bắt lấy tay Giai Tần đặt trước mặt cả hai nói "Cái tay này của cậu thế này là đẹp quá rồi."

Rồi lại thả ra chỉ vào cơ thể Giai Tần "Tôi cấm cậu làm gì cơ thể này, xin đấy, tôi không muốn nhìn thấy cậu người toàn cơ đâu. Đáng sợ chết!"

"Cậu phải biết cậu hoàn hảo lắm á Giai Minh Tần của tôi ơi." Phi Yến thiết tha ôm bạn mình, tất cả người mà cô kết thân thì Giai Tần đúng là người hoàn hảo nhất. Từ cái dáng người, mặt đẹp hơn khối người cho tới tính cách thì Phi Yến đây nào dám tưởng tượng một Giai Minh Tần người toàn cơ đứng trước mặt cô chứ.

"......." Giai Tần vốn muốn tập để tăng chiều cao cũng nghĩ tới cơ thể khi toàn cơ thịt của mình, đột ngột im bặt, bỏ đi, hết hứng rồi.

"....Được rồi, vậy cậu kéo tôi ra đây làm gì vậy?" Hắn thở dài, nhấc cốc nước chanh lên uống.

"À, tí thì quên. Tiểu Tần!" Phi Yến lại bất ngờ cầm tay Giai Tần, mắt lấp lành nhìn chằm chằm khiến hắn sợ mà sợ nhất là cái biệt danh 'Tiểu Tần' đó.

"Đi mua sắm với tôi, cậu rảnh mà đúng không?" Cô chớp chớp mắt, trước khi Giai Tần định trốn thì đã chặn họng hắn "Đi với tôi đi mà Tiểu Tần, mai là bà tôi tới rồi. Hiện tại không có ai đi cùng tôi cả. Mà cậu biết đó, tôi không giỏi chọn quà...."

Phi Yến hiếm khi nhờ vả Giai Tần, mà đa số nhờ thì đều là việc gấp nên người không dám từ chối như hắn càng không né được, sau cùng chỉ đành thở dài "Thôi được rồi...."

"Tôi đi cùng."

Cơ thể bị đẩy tựa về sau, bất ngờ với sự xuất hiện của Chu Vĩ Thành "Chu Tổng?anh chẳng phải đang làm nốt sao?"

"Xong rồi." Chu Vĩ Thành ngắn gọn đáp.

"Nhưng mà....." Hắn nhìn sang Phi Yến ra bộ cầu cứu,thậm chí nháy mặt mấy cái.

Mà Phi Yến bình sinh trong một số chuyện dễ hiểu lầm, tưởng cần cô giúp nên đã cười với Chu Vĩ Thành "Được thôi, nếu Chu Tổng đã muốn đi cùng."

"............." Giai Minh Tần tuyệt vọng vào tình bạn giữa bọn họ.

Trung tâm thương mại vốn đông đúc, nay cũng vậy. Phi Yến nhìn tứ phía xoa cằm, cái gì có thể hợp với phụ nữ trung niên nhỉ?

Giai Tần đừng chờ cô nghĩ cũng phải lên tiếng "Phi Yến này, bà ấy thường ăn mặc như nào?"

Phi Yến quay đầu nói rằng bà cô ấy là kiểu người thích ăn mặc,rất hay để ý vẻ bề ngoài nhưng lại giữ bản thân không quá phô trương bao giờ. Một kiểu người phụ nữ trung niên hiếm thấy.

"Vậy mua cho bà ấy cái áo khoác đi, sắp tới cũng vào thu rồi." Hỏi ai chứ mảng quà cáp Giai Tần đảm bảo bà cô ấy sẽ thích nó.

Đồng ý với ví dụ từ Giai Tần, cô ấy kéo hai người đàn ông theo mình tới từng cửa hàng. Từ đắt tiền tới bình dân, nơi nào cũng rất khó chọn.

Trong lúc kiếm đồ đẹp cho bà, Phi Yến cũng nhìn thấy nhiều thứ hay ho nên đã kéo Giai Tần lại, dơ ra trước hắn, thi thoảng thì thân mật ôm vai hắn chỉ chỏ.

[Ting!~]

[Chỉ số hắc hóa của Chu Vĩ Thành tăng 47%]

"..........." Giai Tần nhìn số % hắc hóa của Chu Vĩ Thành mỗi lúc lại tăng, quay đầu nhìn anh hắc khí bao trùm lại cụp đuôi quay lại.

[Ting!~]

[Chỉ số hắc hóa của Chu Vĩ Thành tăng 49%]

Hắn sắp toi rồi sao?

"Tần, thử bộ này đi." Phi Yến đột ngột thả vào tay Giai Tần bộ quần áo cô mới kiếm được.

"Hả?...."

"Mau mau thử đi."

Giai Tần nhìn đồ trong tay, do dự nhìn Phi Yến. Không phải hắn lo không đẹp chỉ là điều này cứ kì kì sao ấy, cuối cùng trước sự đùn đẩy của cô ấy, Giai Tần gật đầu đi vào buồng.

Trong lúc đứng chờ Giai Tần thay đồ Phi Yến có liếc liếc Chu Vĩ Thành mấy cái, híp mắt nhìn chằm chằm vào anh ta. Chu Vĩ Thành biết mình bị nhìn nhưng lại không nói gì, khó chịu quay đi.

Ây dô,cái gì đây?

"Cậu chậm đã, đây để tôi chỉnh tóc cho cậu." Tiếng nữ nhân viên đứng cạnh buồng thay, gương mắt hồng hồng,tay dơ gẩy tóc cho người trong buồng.

"Cảm ơn." Giai Tần mỉm cười bước ra, cơ thể vốn cân đối của cậu ấy rất hợp với cái áo sơ mi đen đó, quân tây cùng kính mắt tròn. Mái tóc chĩa rẽ làm rõ từng đường nét trên mặt, khiến những cô gái trong cửa hàng cũng phải để mắt tới, Chu Vĩ Thành lại như bất động, cơ mặt nóng lên thành ra cũng nghĩ ngợi lung tung gì đó mà đỏ bừng.

Phi Yến khen lấy khen để Giai Tần, khiến cậu ấy ngượng ngùng, mỉm cười gãi má. Coi nè, giờ thách ai nói thằng bạn này của cô tầm thường luôn.

Chu Vĩ Thành như bị ra rìa, vứt hết ý nghĩ, không vui ra mặt.

[Ting!~]

[Chỉ số hắc hóa của Chu Vĩ Thành tăng 51%]

Eh?

Giai Tần chưa kịp phản ứng bị nhồi thẻ đẩy ra quầy tiếp tân "Tôi cho cậu nợ, đi thanh toán đi"

"......" Hẳn là nợ đi.

Đợi Giai Minh Tần chạy tới quầy, Phi Yến cảm thán "Anh may mắn đó."

"Hả?" Chu Vĩ Thành nhướng mày.

"Sao?anh nghĩ người như cậu ta đâu cũng gặp được chắc?" Cô quay sang mỉa mai cười "Anh chưa thông cơ à?"

"Nghĩ đi, nếu tôi thích cậu ấy thì tôi chỉ anh điều cậu ấy muốn là gì để làm gì?anh ghen rồi ngốc luôn rồi hả, Chu Vĩ Thành." Phi Yến thực chất đã nhận ra Chu Vĩ Thành đây là đang ghen ngay từ đầu, cô ấy chỉ muốn trêu chọc cái tên lạnh lùng này một chút mà thôi, nhân tiện sắm, nâng cấp sắc đẹp của Giai Minh Tần.

"Cảm ơn tôi đi, nhờ tôi mà tên bạn trai anh ngon hơn đó~"

"......" Chu Vĩ Thành nhìn Phi Yến, âm trầm một hồi "Lát tôi chuyển cô mười năm vạn"

"Chu, đúng là chỉ có hai cậu hiểu tôi nhất." Phi Yến lao tới muốn hôn Chu Vĩ Thành.

"Gớm chết." Chu Vĩ Thành chặn đầu Phi Yến, cáu kỉnh né sang nhưng rồi vô thức mỉm cười.

[Ting!~]

[Chỉ số hắc hoá của Chu Vĩ Thành giảm 35%]

???

Lại bug nữa à.

Giai Tần ảo não ôm đống đồ trong tay, giật giật mắt không muốn nói thêm về việc từ chọn đồ cho bà Phi Yến thành mua đồ cho hắn. Bộ sơ mi đen vẫn diện trên người, đặc biệt nổi bật giữa trung tâm thương mại. Một vài cô nàng có tới gần trong lúc hắn chờ hai người kia thanh toán, nói muốn xin wechat của hắn.

Giai Tần cười, khéo léo từ chối. Hắn càng từ chối, mấy cô lại nàng càng sán lại.

"....thật lòng xin lỗi, tôi-ặc"

Trai đẹp vụt khỏi tầm mắt, bị cái người kia lạnh lùng lôi đi. Chu Vĩ Thành kéo cổ áo Giai Tần lôi, Phi Yến cười tươi rói vẫy vẫy tay chào, mấy cô gái ngơ ngác nhìn bọn họ. Nếu để ý, có thể thấy số tiền ba mươi vạn hiện trên điện thoại cô nàng kia.

"Chờ đã nào!"

Giai Tần bất ngờ với sự công kích ngay trên xe, cố đẩy mặt Chu Vĩ Thành ra, hoảng sợ hét "Đây là nhà để xe đấy!"

"Thì sao?" Chu Vĩ Thành cúi đầu, mặt đối mặt Giai Tần. Tay phải xoa nắn thứ vật đang gồ lên dưới quần hắn, quyến rũ thì thầm bên tai "Em cũng muốn còn gì..."

Vành tay Giai Tần đỏ ửng, hơi thở trở lên gấp gáp. Cảm nhận nhiệt độ người trên thân một lúc một nóng, tí hí mắt liếc lên.

"Cậu lái đi." Cậu trai ném chía khóa về phía bạn mình. Bộ dạng tự tin như đang khoe đồ.

Cậu bạn cũng gật một tiếng, chui đầu vào xe, khởi động xe và không quên cảm thán độ sang xịn chịu chơi của bạn mình. Lùi dần khỏi nơi đang đỗ, trong lúc lái xe rời khỏi, cậu bạn đó không kìm được phải liếc con xe màu đen nổi bật nhất ở gần đấy, chiếc xe bóng loáng phản ánh sáng, mặt kính mờ nhạt hiện thứ gì đó bên trong. Vì không thể đột ngột dừng lại, cậu ta cũng đành lơ đi.

Giai Tần nhìn theo xe cậu ta, thở phào rồi đưa tay gỡ áo khoác trên người Chu Vĩ Thành xuống.

Da trắng lộ ra sau lớp áo, run rẩy vì sự thay đổi nhiệt độ bất thường, bên dưới theo đó cũng tự động thít lại. Giai Tần giữ eo Chu Vĩ Thành, hít ít khí trong cái không gian trật trội này.

Bụng đầy, nóng bỏng một cách khác thường. Chu Vĩ Thành mở mắt bị mờ đi bởi một tầng hơi sương, luôn chỉ chăm chăm vào cậu trai này. Cậu trai anh đã quyết tâm giữ bên mình.

Nhìn vào vai hắn, nghĩ tới lời hôm qua. Hàm răng khỏe mạnh mở ra,cắn xuống, vị tanh tanh của máu loang dẫn trong khoang miệng. Giai Tần bị đánh dấu, giật mình cũng rên khẽ một tiếng, nhức nhối tại đó.

Hắn rất muốn hỏi Chu Vĩ Thành vì gì mà lại làm vậy nhưng nhìn lại cơ thể Chu Vĩ Thành có rất nhiều dấu chưa mờ đi, tất cả đều tại trận làm tính hôm trước quá mạnh liệt, hắn tự động im mồm. Tay trên eo chậm rì rì nhấn xuống sau đó cũng mạnh tay nhấp côn thịt vào trong vách ruột nóng đang không ngừng co thắt, tiết ra dịch ruột.

"Ah!ha..." Cơ thể Chu Vĩ Thành tự động ngả lên Giai Tần, ôm chặt cổ hắn rên rỉ. Môi không yên phận lại hôn rồi để lại dấu trên cổ hắn.

Chu Vĩ Thành đang thách thức với Sĩnh Lâm Khanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net