Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TỒN TẠI VỚI THÂN PHẬN MỚI!

Trước khi đọc thì Di xin nhắc nhở là bộ truyện này ảo lắm nha.

Ngoại hình

Tên : Bạch Tử Kỳ ( tên trung ).
Murasaki Ryzuki ( tên nhật ) .

Echizen Ryzuki ( tên lúc còn sống ở nhật tại nhà Echizen Nanjịrou)

Giỏi rất nhiều thứ : giỏi các lọai nhạc cụ và hát ( một phần là đó di truyền từ mẹ, cậu rất thích vậy nên cũng học), biết chơi tennis ( là một dân chơi chuyên nghiệp) , biết võ và kỹ thuật ám sát, là một con cáo già trên thương trường . ( trước khi xuyên thôi)

Này là sau khi xuyên : một nhạc sĩ ẩn danh, một ca sĩ ẩn danh, một chủ tịch ẩn danh, một cái chơi tennis chuyên nghiệp.

Tính cách : không vui cũng không cọc, trầm ổn, ôn hòa, nhưng khi giận lên thì hảo đáng sợ nga ~, Maito rất ít để lộ sự bán mạnh của mình cho dù là trước mặt gia đình nhưng mà một khi bán manh là manh hết sức và anh không hề hay biết mình đang bán mạnh, vẫn rất ư là vô tư ( cái này là sau khi sống lại a )

Tuổi: 30 ( tuổi chết), sống lại cho đến bây giờ : 14 tuổi.

IQ : 300/300.

EQ: -999999999/300 ( bởi vì gia chủ phải liên hôn với rất nhiều người, tất cả đều vì kinh doanh trên thương trường và họ không có tình cảm gì với nhau, và anh cũng chưa từng thử tìm hiểu về chúng ).

Sở thích: Chơi nhạc, nghe nhạc, hát, đánh tennis, vẽ, thiết kế, phối đồ ( do lúc trước là công ty có một chi nhánh lớn về thiết kế trang phục), uống coffe, trà, sữa có vị nho, táo, cam, trồng cây xương rồng, hoa hồng đen và xanh, nuôi mèo, đọc sách, chế tạo các đồ dùng công nghệ, máy móc tiên tiến.

Ghét: cùng mọi người trò chuyện ( cậu có chứng sợ tiếp xúc với người lạ), bị cấm đoán không gian tự do, bị gàng buộc phải làm theo ý người khác, không muốn người khác nói cậu là đứa con ngoài dã thú.

Thân thế: là con duy nhất của Bạch gia tộc ở Trung Quốc, là một cái nghệ sĩ nổi tiếng, một người chơi tennis giỏi, từ lúc đi thi đấu thì chưa bao giờ thua, và là một cái đương nhiệm gia chủ a.

Sau khi xuyên : con trai thứ hai của Bạch gia tộc ở Trung Quốc, chủ tịch của công ty Stylish Shine, mấy nghề khác vẫn y như cũ.

Tất cả đều rất hoàn hảo đi, nhưng để được như vậy hòan hảo thì cậu phải đánh đổi lấy tình thương của ba mẹ mình, từ nhỏ chẳng được ai yêu thương bởi vì cả ba và mẹ của cậu chả yêu thương gì nhau, họ cưới nhau chỉ vì lợi ích của gia tộc và cậu chỉ là vô tình có thôi chứ chả ai muốn.

Cậu từ nhỏ đã phải học tập đủ thứ, nhất là vào năm cậu 10 tuổi, cậu bị đưa đi huấn luyện đến sống dở chết dở nhưng cũng chẳng ai quan tâm, có lần còn xém chết.

Đến năm 25 tuổi, cậu đã thành đạt và bước lên chức vị gia chủ của Bạch gia, thống trị cả một gia tộc lớn thì đương nhiên cũng sẽ có những vụ ám sát, hãm hại, vân vân và mây mây.....

Vào năm 30 tuổi, cậu đã bị ám sát, cậu có thể giết được tên đó nhưng khi đó bị hạ độc khiến cậu không thể làm gì được và buôn xuôi nhắm mắt. Cho dù đã 30 tuổi nhưng cậu vẫn chẳng có lấy một đứa con, những người vợ kia ngay từ khi bước chân vào Bạch gia thì đều bị hạ thuốc khiến họ không thể sinh con được, những đêm tân hôn đều đó thủ hạ của cậu đem người đưa đi xử lí, sau đó tạo bằng chứng giả cho quá chuyện. Vậy nên sau khi cậu chết, gia tộc liền náo loạn cả lên, ai nấy cũng tranh giành nhưng xui thay, khi tìm thấy di chúc của cậu thì bên trong có nói, gia tộc này sẽ được truyền lại cho thủ hạ đáng tin cậy nhất của cậu quản lí, điều này làm ai cũng phản bát nhưng chẳng ai có thể làm gì.

Cậu đã chứng kiến hết tất cả, nhìn thấy mọi thứ sau khi mình mất, tang lễ rất long trọng nhưng những con người ở đó chẳng mấy ai thật lòng, họ chỉ đợi di chúc công bố thôi.

Đang nhìn mọi thứ thì bỗng nhiên trước mắt của cậu tối đi, khi mở mắt ra thì cậu đã rất ngạc nhiên, cậu đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh, muốn là lên nhưng chỉ tòan là tiếng khóc của trẻ con.

__ Ôi chà! Là một đứa nhi tử a !

Phía ngoài

__ Là một bé trai kháu khỉnh a.

__ Chúc mừng! chúc mừng !

__ Chúc mừng ngài Bạch chủ tịch, là một đứa bé trai kháu khỉnh a!

__ Hahahahahahahahahaha đa tạ đa tạ.

__ Cuối cùng cũng sinh rồi, đa tạ bác sĩ. ( nhiều người đều ' tạ ơn trời' trong khi đó bác sĩ mới là người đỡ đẻ hoặc chữa trị lạ ghê nhỉ, không nhờ có bác sĩ thì làm sao ra đời bình an trừ bà mụ ra ) .

__ Không có gì không gì! Chính là nhờ ân Đức của ngài nên tôi mới như ngày hôm nay thành danh, tôi sẽ luôn giúp ngài.

__ Được được, vật tôi đa tạ ngài.

__ Đó là việc nên làm thôi, tôi có việc xin đi trước vậy.

__ Ừ, đi thong thả.

__ Thanh Khê có muốn tiểu đệ đệ không?

__ Muốn muốn a! Con muốn tiểu đệ đệ!

__ Được được nhưng trước tiên vào thăm mẹ của con nhé!

__ Vâng thưa ba!

.........................

Cứ thế cậu được đưa đi trong khi não bộ chưa load xong thông tin, cậu rõ ràng là đã tử a, như thế nào bị cuốn đi liền thành sơ sinh trẻ em!!! Trước khi rời khỏi, cậu cảm nhận có người nào đó đeo cho cậu một chiếc vòng cổ.

Nhìn những y tá rời, cậu nghĩ không lẽ mình đi đầu thai mà không được uống canh mạnh bà, chẳng lẽ một chén canh họ cũng tiếc?

Cậu xác định hiện tại mình đây là đã chuyển sinh và sống lại, đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng cậu nghe có âm thanh mở cửa, nhìn lại thì đó không phải là y tá hay bác sĩ mà là 2 con người trùm kín mít, một nam một nữ tiến vào, trên tay của người nữ là một đứa bé, hình như là cũng vừa mới sinh.

__ Nhất định phải như vậy sao?

__ Chúng ta không thể nuôi nổi nó đâu, cứ việc đổi nó đi, còn đứa kia thì cứ vức bỏ dù sao nó cũng không phải con ta.

__ Nhưng mà... Như vậy ác độc...

__ Bà phải biết, nếu nhỡ sau này nó trở thành con của nhà giàu thì lúc đó chúng ta cũng hưởng được lợi đó.

__ Nhưng... Nhưng...

__ Không có nhưng.

Thế là cậu chứng kiến tất cả, nghe thấy, nhìn thấy, hiểu cả vấn đề, bọn họ định tráo đổi con trong truyền thuyết rồi sau này nhờ đứa con đó cũng cấp tiền cho họ nhờ vào họ biết đứa bé không phải là con ruột của người kia.

Cậu rất muốn la lên nhưng không thành tiếng, lúc nãy khóc hơi nhiều nên hiện giờ rất đuối sức, cậu cứ như vậy trơ mắt nhìn chính mình tráo đổi.

Họ đưa cậu ra khỏi bệnh viện rồi quăng cậu đi. Bỗng nhiên có một cặp vợ chồng trẻ đi ngang qua.

__ Anh nhìn này, đây là một đứa trẻ.

__ Ai lại để nó ở đây?

__ Chắc là bị vức bỏ đi!

__ Là một bé trai a~~.

__ Hay là chúng ta nhận nuôi đi.

__ Cũng được a, Ryoga con có muốn có một tiểu đệ đệ không.

__ A... A... A um...um... Khặc khặc.

__ Hahaha....!! Ryoga nhà tả cũng háo hức quá nhỉ!

__ Đúng a!

__ Giờ thì về nước thôi nào, chuyến du lịch cũng đã kết thức rồi! Thứ hoạch lần này lớn thật!

__ A a a um a um a um khặc khặc khanh khách khanh khách.

.....................

Hết rùi a

Sẵn tiện cho mọi người coi những cố gắng của tui giành cho bài văn nha. Đọc đi đọc lại vẫn chưa nhìn ra mở bài hehe😂😂 chỉnh sữa chưa hoàn chỉnh vẫn còn nhìu lỗi chính tả lắm a.
Chủ đề là em hãy viết một bài văn việc làm báo tywờng khuyên các bạn hay lười học và chểnh mảng trong lớp. Đại lọai là vậy a.


Nó đã bị xóa

Mau khen tui đi 😳.

Bạn tui nói tui viết như tiểu thuyết, như đang khuyên mấy người đó cố gắng học zậy, nhưng mà hình như em nó quên là tui viết văn nghị luận kết hợp tự sự và biểu cảm theo thể quy nạp và tui viết bừa ko sắp sếp theo luận điểm đã ôn, ngày mai tui phải viết thật nhiều mới được A vì ngày mai tui kiểm tra bài văn rùi

Chúc tui may mắn đi a~~

Đừng chúc may mắn lần sau nha😄😆

Hôm nay tui bị khùng hơi nặng 😂😂😂 tại xui quá, sáng thì nhầm buổi học, trên đường đi bị chó rượt con chó màu đen tui diện nguyên cây đen trùng hợp lại tuổi chó , chắc nó nghĩ tui là đồng lọai😂😂 xong xe bị hư, khi đi học thì từ nhà đến trường rồi lại từ trường đến nhà làm hai quận đi quận về ( cái này do wuên mang tiền đi lấy xe 😂😂 quá xui, zô kiểm tra thì ko suông sẻ cho lắm, hôm nay liền ngồi một cục rồi bị phán là có nguy cơ tự kỉ 😂😂 hôm nay quá mức ko hợp với tui, nên đăng hố cho xả xui hehe.

Nãy giờ lảm nhảm chắc mọi người thấy phiền nhỉ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net