3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi có được vị trí của đàn nhân ngư, ngày hôm sau Quan quân dẫn theo thủ hạ tinh nhuệ của mình xuống biển sâu, chuẩn bị một lần tóm gọn đàn nhân ngư.

Y muốn mang thủ lĩnh nhân ngư theo cùng, để đối phương có thể tận mắt chứng kiến đồng bào của mình diệt vong.

Tuy nhiên, Phó quan khuyên y giữa các nhân ngư có những cách liên hệ thần bí, việc đưa thủ lĩnh nhân ngư trở lại biển không thể nghi ngờ là rất mạo hiểm, bọn họ vất vả lắm cuối cùng mới bắt được thủ lĩnh của tộc nhân ngư nên phải hết sức thận trọng.

Quan quân suy nghĩ một lúc, cảm thấy khá hợp lý.

Y phái người canh gác nghiêm ngặt thủ lĩnh nhân ngư đang thoi thóp, sau đó dẫn quân rời khỏi Liên Bang.

Đi theo vị trí mà tên nhân ngư đó nói, bọn họ dùng hết tốc lực tiến về nơi đó, quả thực trên đường có thấy nhân ngư lui tới.

Nhưng đối phương rất xảo quyệt, không bị bọn họ bắt được.

"Xem ra đây đúng là vị trí thật." Quan quân kinh hỉ nhìn về phía biển sâu đen nhánh, sau đó khinh miệt cười lạnh.

"Cái gì mà thủ lĩnh của tộc nhân ngư còn không phải là loại tham sống sợ chết sao,chỉ vì mạng sống của mình mà bán đứng cả tộc."

Phó quan bên cạnh trầm mặt, nhìn xuống biển sâu.

Họ tìm kiếm trên biển nửa tháng mới tìm thấy tộc nhân ngư, nhưng bên kia dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu đến chết với họ.

Quan quân cũng đã sớm đoán được điều này.

Y mang theo vũ khí và quân nhân tinh nhuệ nhất của Liên Bang, không còn sợ hãi trước sự tấn công của những sinh vật biển này, ra lệnh cho thủ hạ ném hàng rào điện xuống biển.

Tiếng rên rỉ cùng máu của nhân ngư nhanh chóng lan ra khắp mặt biển, một số thi thể của nhân ngư được kéo lên tuổi vẫn còn rất nhỏ, Quan quân cũng thờ ơ.

Y nói một cách vô cảm: "Giết sạch tất cả bọn chúng!"

Sau bảy ngày chiến đấu với nhân ngư, cục diện vốn có khả năng thắng đã bị đảo ngược.

Bởi vì có kẻ phản bội trong quân đội Liên Bang.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Phó quan đứng trước mặt một nhân ngư mai mắn còn sống sót, nhìn thẳng vào Quan quân, y mới không dám tin tưởng mà tức giận gầm lên.

"Ngươi vậy mà dám phản bội ta!"

Phó quan luôn theo sát y trong suốt thời gian qua, cánh tay phải vô cùng đắc lực của y, giờ phút này cuối cùng cũng bộc lộ một bộ mặt khác mà y chưa từng biết đến, ngay trước mặt y, biến thành nhân ngư.

Bộ quân phục bị xé rách, nửa người dưới biến thành một cái đuôi cá khổng lồ màu xám.

Đuôi cá dựng đứng trên boong tàu thấm đẫm máu và nước mưa, khiến cho thân hình Phó quan càng thêm uy nghiêm hùng tráng, cơ hồ cao hơn hai mét, không kém gì thủ lĩnh nhân ngư.

Hắn bơi đến trước mặt Quan quân, đối phương bất ngờ rút một con dao lục nhỏ bằng bàn tay và đâm vào ngực hắn.

Phó quan run lên, dùng lòng bàn tay che vết thương đang chảy máu, cúi đầu, máu đầy tay phá lệ chói mắt trước mặt biển tối tăm.

Đôi mắt hắn tối sầm lai, thì thầm "Bây giờ... tôi là đối thủ của em."

Ngay từ đầu đó đã là một cái bẫy.

Binh lính Quan quân mang theo đều bị giết chết, các nhân ngư thi nhau hò reo, có một số nhân ngư nhỏ tuổi tò mò vây quanh Quan quân đang bị trói, dùng giọng nói ngọt ngào mà nhỏ giọng thảo luận.

"Anh trai nói ảnh là người xấu, nhưng ảnh đẹp như vậy, sao có thể là người xấu?"

"Tớ biết! Anh ta đã giết rất nhiều anh chị em của chúng ta! là đại ác nhân!"

Mấy tiểu nhân ngư ghé vào boong tàu vui vẻ nói chuyện, lớn mật sờ vào ống quần của Quan quân.

Chúng còn quá nhỏ để hoá thành hình người nên nên tràn ngập hứng thú với hai chân của con người.

Giữa các đốt ngón tay có những màng mỏng, khi chạm vào mắt cá chân trắng nõn mỏng manh có cảm giác trơn trượt, mát rượi, có chút nhớp nháp, khiến cho Quan quân vô cùng chán ghét.

Hai tay Quan quân bị trói chặt, không thể cử động, trong miệng cũng bị nhét thứ gì đó, y giận dữ trừng mắt nhìn nhân ngư nhỏ, sau đó hung hăng đá văng nó ra xa.

Nhân ngư nhỏ kêu lên đau đớn sau khi bị đá vào tay, những giọt nước mắt như pha lê rơi xuống biến thành những viên ngọc trai xinh đẹp.

Phó quan đi tới, ôm lấy nhân ngư nhỏ đang khóc vào lòng, vỗ nhẹ đầu an ủi, sau đó nhìn về phía vẻ mặt câm hận vô cùng của Quan quân, bình tĩnh lên tiếng.

"Trưởng quan, em không thể chán ghét chúng nó như vậy, tương lai em sẽ là mẹ của rất nhiều nhân ngư nhỏ, em nhất định phải yêu bọn chúng."

Quan quân đang chật vật trừng to đôi mắt, căn bản không thể hiểu hắn đang nói về điều gì.

Phó quan nhịn không được nở một nụ cười hiếm hoi.

Thiết bị liên lạc bị tịch thu vang lên, thiết bị dành riêng cho các sĩ quan liên lạc với cấp dưới trên đất liền, bên kia lo lắng báo cáo.

"Thưa ngài! Thủ lĩnh nhân ngư kia không hiểu sao lại trở nên bất thường. Mong ngài..."

Phó quan biết thủ lĩnh nhân ngư đã bắt đầu biến dị.

Hắn nhìn chằm chằm vào Quan quân đang cố gắng thoát ra và kêu cứu, trầm giọng nói: "Trưởng quan phân phó, tất cả những người đang giám sát lui xuống hết, không cần phải làm gì cả. Chỉ cần để mắt tới thủ lĩnh nhân ngư là được."

Mọi người đều biết hắn là Phó quan của Quan quân và thường xuyên truyền đạt mệnh lệnh thấy Quan quân, không ai dám hoài nghi.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Quan quân, Phó quan tắt máy liên lạc đi, ném xuống biển.

Hắn đặt nhân ngư nhỏ xuống, để bọn trẻ tự chơi đùa, sau đó quỳ xuống trước mặt Quan quân, lấy đi miếng vải đang nhét trong miệng y.

Quan quân lập tức câm hận nói: "Ngươi cho rằng nhân ngư thật sự có thể trốn thoát sao? Liên bang sẽ phát hiện chúng ta mất tích, lập tức phái người đi tìm kiếm. Sớm muộn gì ta cũng sẽ lột da rút gân ngươi!"

"Em vẫn luôn chỉ biết nói những điều làm tổn thương tôi."

Phó quan chăm chú nhìn y không chớp mắt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cầm đối phương.

Quan quân không nhận ra ý nghĩa trìu mến của động tác này mà vẫn như cũ giận dữ chửi bới, đe dọa và cảnh cáo, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo.

Phó quan cúi đầu hôn lên môi Quan quân.

Đầu lưỡi đã luồn vào, Quan quân mới kịp phản ứng, lập tức nổi giận mà hung hăng cắn mạnh, mùi máu lan tràn, nhưng Phó quan lại càng hôn mãnh liệt hơn.

Hắn hoàn toàn say cảm giác này, híp hai mắt lại, nhưng Quan quân thì lại ghê tởm muốn nôn.

Cuối cùng, Phó quan cũng miễn cưỡng buông tay.

Hắn kéo Quan quân đứng dậy, chỉ về hướng đằng xa phía trước con thuyền, mỉm cười đầy mong đợi.

"Trưởng quan, ngài có thấy không? Nơi đó chính là sào huyệt nhân ngư mà ngài luôn tâm tâm niệm niệm, đồng thời cũng là nơi ở về sau của ngài."

Hắn dùng lòng bàn tay bóp chặt lấy yến hầu y, nâng cằm y lên.

Quan quân chưa bao giờ biết Phó quan lại có một mặt hung bạo như vậy, mà lời nói tràn ngập sự hưng phấn bên tai kia càng làm sống lưng y phát lạnh.

"Em sẽ ở đó, vì tôi mà sinh ra thật nhiều thật nhiều nhân ngư."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net