6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người tiến vào sào huyệt, là một vài nam nhân ngư trẻ tuổi.

Bọn họ liếc một cái đã thấy được Quan quân, đôi mắt sáng ngời, "Anh không ở đây."

Là đám em của Phó quan và Thủ lĩnh.

Đám người trẻ tuổi đầy tinh lực này phi thường tò mò với Quan quân, chỉ cần Phó quan không ở đây, bọn họ sẽ chạy tới nhìn lén.

Một tên phẫn hận nói. "Hiện giờ thủ lĩnh đã trở lại, nên giết hắn đi!"

"Sao có thể, anh hai đã giao phối cùng anh ta, anh ta là bạn lữ của anh ấy, không thể giết chết."

"Nhưng hắn là nhân loại! Còn giết nhiều đồng bào của chúng ta như vậy!"

Cuộc cãi vã truyền vào, bọn họ không hề có ý định che giấu, Quan quân có thể nghe thấy rõ ràng.

Y mặt không biểu tình nhìn chằm chằm đám nhân ngư trẻ tuổi đó, ôm nhân ngư nhỏ vào lòng cho bú, thong thả ung dung nói: "Trong nhà ta có một thứ trân quý vô cùng, đó là một phòng sưu tập chứa đầy da nhân ngư, đáng tiếc vẫn chưa đầy."

"Đôi mắt của các ngươi cũng thật xinh đẹp, thích hợp móc ra làm thành tiêu bản."

Không khí giữa đám nhân ngư trẻ tuổi thoáng chốc trở nên tĩnh lặng chết chóc.

Ngay lập tức, một số nhân ngư phẫn nộ muốn xông vào nhưng bị những người khác ngăn lại mới nổi giận đùng đùng rời đi.

Rất nhanh, Phó quan đã quay lại.

Hắn nhận thấy dấu vết của những nhân ngư khác ở cửa, nhưng không có ai bước vào sào huyệt của hắn, hắn cũng không thèm quan tâm.

Hắn ôm Quan quân, trầm tư thì thầm: "Trưởng quan, anh phải đi một lát, em ở đây ngoan ngoãn chờ anh trở lại, có được không?"

Về cơ bản tất cả các nhân ngư đều đã biến dị, ngoại trừ Phó quan, bởi vì sinh hoạt lâu dài trong địa bàn của con người nên quá trình biến dị bị trì hoãn lại nhiều lần.

Nhưng dù thế nào đi nữa, biến dị là thiên mệnh không thể kháng cự lại được.

Hắn cần một nơi yên tĩnh và an toàn để chờ đợi sự biến dị của mình.

Thủ lĩnh đã sắp xếp hết thảy cho hắn, hiện giờ hắn chỉ còn nói lời từ biệt với Quan quân.

Quan quân không biết tại sao hắn lại rời đi, nhưng y biết rằng đây có thể là cơ hội duy nhất để mình trốn thoát.

Tim y đập thình thịch, cố gắng hết sức để duy trì sự dịu ngoan dối trá của mình, ngoan ngoãn gật đầu.

"Được, ta chờ ngươi trở về."

Phó quan rời đi.

Sau khi Thủ lĩnh đích thân đưa hắn đến một huyệt động dưới biển sâu, lập tức trở về tộc nhân ngư, đi thẳng đến sào huyệt của Phó quan.

Quan quân nửa quỳ trên mặt đất, cố gắng hết sức để đào những quả trứng nhân ngư trong hang.

Lực đạo của y gần như hung hãn, nghiền nát hết những quả trứng nhân ngư đang dần lớn, các nhân ngư nhỏ bên cạnh nhận ra mẹ khác thường, ngây thơ mù mịt mà khẩn trương gọi: "Mẹ... Hức hức mẹ ơi..."

Bọn chúng muốn Quan quân ôm một cái, nhưng lần này, Quan quân lại gầm lên với vẻ mặt đáng sợ.

"Cút ngay!"

Thủ lĩnh đứng ở cửa sào huyệt, nhìn thấy hết thảy mọi thứ.

"Quả nhiên ngươi vẫn như vậy, nhưng em trai ta vậy mà lại bị ngươi lừa."

Nhìn đến sắc mặt khó coi của nhân ngư xanh lục trước mặt, quan quân cả kinh lui lại trốn đến nơi sâu nhất trong sào huyệt.

Hiện giờ y đang ở địa bàn nhân ngư, lại phải đón nhận tên thủ lĩnh hận mình nhất, rơi vào thế bất lợi.

Nhưng y lại lộ ra thần sắc đắc ý, "Ngươi muốn giết ta, nhưng không thể giết ta."

"Ngươi không dám."

Thời điểm nghiên cứu về chủng tộc nhân ngư, y sớm đã biết tộc bọn chúng cực kỳ đoàn kết.

Y biết thủ lĩnh hận y đến chết, chắc chắn muốn giết y, nhưng thủ lĩnh là anh em của phó quan, hẳn sẽ không thể không màng tới phó quan mà tuỳ ý xử lý y.

Phó quan sẽ trở mặt với hắn.

Nghe vậy, sắc mặt thủ lĩnh càng thêm u ám, ánh mắt cơ hồ như muốn cắn nát y nhưng quả thật không hề nhúc nhích.

"Ta đáp ứng với hắn, sẽ không giết ngươi."

Thủ lĩnh bơi lại gần, thân hình khổng lồ hoàn toàn bao phủ Quan quân.

Đôi mắt màu xanh còn sâu hơn so với biển cả, tràn ngập lạnh lẽo.

"Nhưng ta cũng sẽ không tha cho ngươi."

Giống như thời điểm bắt giữ Thủ linh khi đó, mưa to ào ạt, bị hàng rào điện mắc vào ở boong tàu, thủ lĩnh phẫn nộ gầm rống lên, máu tươi nhiễm đầy lên boong tàu, mà y lại cao cao tại thương mà khẽ cười nói.

"Thật đáng thương."

Hiện giờ, y lại trở thành tù binh bị giam đến.

Quan quân bị nhìn chằm chằm đến nỗi tim run, linh cảm bất an.

Y giả bộ trấn định, "Nếu ngươi dám thương tổn ta, vậy em trai ngươi sẽ không còn ở chiến tuyến đó nữa."

Thủ lĩnh không rõ mà cười một tiếng, bóp chặt cổ y, kéo y ra khỏi sào huyệt.

Quan quân vô cùng kinh hoảng, "Buông ta ra!"

Bọn nhân ngư bất lực mà đi sát theo y, bắt lấy mắt cá chân trắng như tuyết, "Mẹ! Mẹ!"

Thủ lĩnh triệu tập toàn bộ nhân ngư đến.

Hắn từ trên cao nhìn xuống tộc nhân của mình: "Nhân ngư biến dị cần sinh sản. Ta biết trước đó quân đội Liên bang đều đã chết, hiện tại, hắn là người duy nhất còn sót lại."

Một số nhân ngư thắc mắc: "Nhưng cậu ta đã cùng..."

"Không sai, hắn đã giao phối cùng em trai ta."

Thủ lĩnh sau đó không chút lưu tình dùng sức bóp chặt sau cổ của Quan quân.

Cảm giác hít thở không thông khiến Quan quân không ngừng giãy giụa, tại tiếng tim đập không ngừng, y nghe được Thủ lĩnh nói.

"Nhưng tên nhân loại này đã từng phạm phải sai lầm không thể tha thứ với nhân ngư, hắn phải trả cái giá thật đắt, thay tộc nhân ngư chúng ta sinh sản."

"Trước khi em trai ta trở về, hắn thuộc về các ngươi."

Quan quân trong chớp mắt tai như ù đi.

Sau đó, lực lượng sau cổ biến mất, y bị Thủ lĩnh đẩy xuống.

Cả đàn nhân ngư sôi trào lên, tất cả đều lao tới muốn đoạt lấy y.

Nhân loại trần trụi với làn da trắng nõn nhanh chóng bị làn sống nhân ngư đen ngòm nhấn chìm, tiếng thét chói tai đầy sợ hãi cũng bị che lấp, Thủ lĩnh nhìn đàn nhân ngư đông nghịt trước mặt, cuối cùng cũng cảm nhận được khoái cảm khi hận ý được xoa dịu.

Đám nhân ngư nhỏ đi theo không tìm thấy Quan quân nên nức nở nghẹn ngào: "Mẹ... Hức hức, mẹ..."

Thủ lĩnh bế chúng lên, xoa xoa đầu an ủi, sau đó đưa bọn chúng rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net