🍍Chap 34:Oan gia ngõ hẹp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc siêu xe màu trắng xuyên qua nhiều chiếc xe đủ loại kiểu dáng ở trung tâm thành phố giống như là một con cá mập trắng lao vào trong đàn cá mòi, chỉ mới lười biếng mà vung vẫy đuôi là có thể hù đến những bầy cá nhỏ bơi trốn tán loạn.

Trình Tu nhìn thoáng qua ý bảo Kiều Kiều nắm chặt đai an toàn.

Anh hình như đang vội. Trình Tu đạp chân ga xuống xong bất chợt tăng tốc. Kiều Kiều nắm chặt tay vịn. Cô dán lưng vào ghế khiếp vía mà nhìn Trình Tu vượt qua 3 cột đèn đỏ. Chiếc siêu xe nhanh như chớp lao thẳng tới tổng bộ của WAWA, cuối cùng tiếng thắng xe dồn dập kết thúc lộ trình.

Cô còn tưởng rằng chiếc xe sẽ bay lên...

"Xuống xe, để tôi cầm đồ cho, tôi phải lên làm cơm gấp." Trình Tu lấy chiếc vali từ trong tay Kiều Kiều rồi đi vào đại sảnh, Kiều Kiều chạy chậm ở phía sau.

Lúc này đã là 6 giờ chiều, là giờ tan tầm cao điểm của nhân viên ở Tổng bộ. Chỉ với một chuyến thang máy mà đã đưa đủ loại kiểu dáng người từ tầng office building xuống đại sảnh, phần lớn đều là người ở tổ hậu cần, nhân viên công tác cùng với nhân viên chuyển công văn. Họ gặp mặt nhau thì liền lễ phép gật đầu thăm hỏi. Mới nhìn qua thì đúng là không có gì khác nhau với các nhân viên tinh anh ở những tập đoàn lớn khác.

Trình Tu dẫn theo Kiều Kiều cầm chiếc vali màu xanh 20cm tiến vào đại sảnh, đám người ồn ào thường ngày lại đột nhiên an tĩnh rồi chớp chớp mắt nhìn một cái.

Mặt Kiều Kiều nóng lên. Cô nhanh chóng đuổi theo sau anh: "Anh Trình, vẫn là để tôi cầm đi, nơi này đều là đất bằng, trên vali có chỗ để kéo, tôi kéo đi là được."

"Không cần." Trình Tu đổi tay cầm vali qua bên tay khác. "Cô quá chậm."

Một đòn đánh trúng tim...

"Đi bên này đi." Trình Tu vừa thấy thang máy công cộng có quá nhiều người nên liền dẫn theo Kiều Kiều đi về phía thang máy VIP. Tuy Kiều Kiều đã 2 lần lên trên lầu 10 nhưng đây lại là lần đầu tiên được đi thang máy VIP, vì thế cho nên cô mới mừng rỡ đi theo lên. Lúc này, thang máy VIP cũng vừa lúc dừng ở lầu một. Chỉ nghe "đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, thế nhưng lại gặp được người quen.

Tống Kỳ Ngôn ngoài ăn mặc tây trang ra thì ở bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt. Anh đánh giá hai người trước mặt, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên mặt Kiều Kiều: "Chẳng phải em đang nghỉ phép sao?"

"Ách, chuyện này nói ra thì rất dài..." Kiều Kiều gãi đầu xong vội vã đi theo Trình Tu vào thang máy. "Tôi... Tôi đi lên trước a."

Không ngờ rằng bước chân đã ra khỏi thang máy của Tống Kỳ Ngôn lại chuyển hướng. Anh cũng đi theo vào rồi đứng ở một góc trong thang máy xong nhàn nhạt mà nói một câu: "Tôi quên lấy đồ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net