Chương 1: Xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xé miếng khô mực trên tay thành từng sợi nhỏ rồi cho vào miệng nhai, Phó Tiểu Ngư vô cùng thoả mãn với bản thân hiện tại. Là một sinh viên năm nhất có thu nhập khá ổn định, học hành cũng tốt, lại còn có thể thuận lợi thuê một căn trọ giá rẻ để ở riêng. Cô cảm thấy cuộc sống của một người trưởng thành thế này cũng không tệ lắm.

"Ding dong", đồng hồ treo tường điểm 1 giờ sáng, cô tiếc nuối không nỡ buông chiếc điện thoại trên tay, thầm nhủ bản thân đọc nốt chương này sẽ đi ngủ ngay lập tức. Vậy mà một trang rồi lại một trang, Phó Tiểu Ngư bất giác đã nằm lướt điện thoại đến tận chương chín mươi. Cô ngáp ngắn ngáp dài nhìn đồng hồ quả lắc:

-" Ừm, mới bốn giờ, ngủ thêm hai tiếng rồi đi học chắc không sao đâu. Mười chương cuối ngày mai lại đọc tiếp. "

Tiếng nói càng lúc càng nhỏ rồi dần trở nên im ắng trong căn trọ chật hẹp. Không gian tứ phía chỉ còn một mảng tối đen bao trùm cùng tiếng "tích tắc" theo nhịp của chiếc đồng hồ.

Một lúc lâu sau đó, từ phía cánh cửa bỗng truyền đến một tiếng động lạch cạch khá nhỏ, Phó Tiểu Ngư mơ mơ hồ hồ mà gọi: "Ai đó?" Trong tâm thức lại tựa như nhớ lại vài chuyện trước khi đi ngủ, không rõ cô đã khoá cửa chính hay chưa. Còn chưa kịp định thần thì một tiếng "phập" truyền tới, Phó Tiểu Ngư toàn thân đau đớn, co rút một trận rồi trực tiếp ngất đi.

-----------------------------------

-"Công chúa, công chúa, người mau tỉnh lại đi huhu, người đừng doạ nô tì mà huhuhu"

Tiếng khóc nghẹn ngào thảm thiết khiến Phó Tiểu Ngư đau đầu mà nhíu mày lại, người nào đó vẫn không chịu buông tha cô, lay tới lay lui khiến cô có cảm giác tứ chi như sắp bị rơi ra mỗi nơi một khúc. Chật vật tỉnh lại từ cơn mê man, Phó Tiểu Ngư ho khan vài tiếng, lại làm cho người vừa nãy kích động không thôi, la hét vô cùng lớn:

-"Người đâu, mau truyền Lý thái y, công chúa tỉnh rồi! Công chúa rốt cục cũng tỉnh rồi !!!!"

Chậm rãi chớp mí mắt nặng trĩu, đập vào mặt cô hiện tại là căn phòng xa hoa tráng lệ mang đậm hơi hướng cổ trang trong mấy bộ phim truyền hình dài tập. Cả người Phó Tiểu Ngư hiện tại chỉ có một cảm giác: Đau! Rất đau! Hệt như vừa mới cải tử hoàn sinh vậy, không thể cử động nổi, đôi môi khô khốc khó khăn mà cảm thán: "Mơ gì mà như thật vậy..."

Cô gái đang quỳ bỗng nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ yếu ớt, nhanh chân chạy đi rót một cốc nước rồi thuần thục đỡ Phó Tiểu Ngư ngồi dậy đút cho cô uống. Hai mắt đã sưng húp đỏ ửng mà cô vẫn chưa thể ngừng khóc: "Công chúa, người làm nô tỳ sợ chết khiếp huhu. Ngã từ độ cao như vậy lại suýt bị ngựa giẫm trúng...người mà có chuyện gì, chúng nô tỳ biết phải làm sao đây huhu."

Phó Tiểu Ngư lúc này đã rất mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu để hỏi chuyện, cô trực tiếp uống cạn cốc nước rồi nhanh chóng vùi mình vào trong chăn, mặc cho cô gái kia lải nhải không ngừng bên tai. "Dù sao cũng chỉ là mơ, tỉnh dậy liền ổn."

Mang theo suy nghĩ như vậy mà ngủ một mạch đến sáng hôm sau. Phó Tiểu Ngư đang ngái ngủ thì bị đánh thức bởi một loạt bước chân rầm rập đi tới. Cô chau mày khó chịu, mang theo tâm tình bức bối mà bật dậy thì ngạc nhiên phát hiện bản thân vẫn còn chưa thoát khỏi cơn mộng tối qua. Vẫn là căn phòng xa hoa tráng lệ như cũ, cô gái kia vẫn gật gù túc trực nửa bước không rời bên cạnh giường của Phó Tiểu Ngư. Trong lòng cô bỗng nhiên kinh hãi một trận, sẽ không phải...cô xuyên không đấy chứ?

Bàng hoàng bước từng bước xuống giường thăm dò xung quanh, cô phát hiện bài trí căn phòng này không hiểu sao lại có chút quen thuộc. Tiếng xì xào bên ngoài cửa cung khiến Phó Tiểu Ngư tò mò bước tới, lén lút nghe trộm xem là ai đang nói chuyện:

-"Cửu công chúa đã tỉnh chưa?"

-"Dạ...công chúa tối qua đã tỉnh, nhưng uống nước xong lại ngủ rồi ạ. Tần phi nương nương, người có muốn vào xem không ạ? Để nô tỳ bảo Ý Thanh đánh thức công chúa."

Phó Tiểu Ngư kinh hãi không dám tin vào tai mình, hai tay vội vã che miệng đang há hốc vì ngạc nhiên. Cửu công chúa? Ý Thanh? Tần phi? Không phải mình lại xuyên vào truyện "Nữ đế- hậu cung của ngài thật nhiều mỹ nam" mà tối qua vừa đọc chứ? Nhưng cớ gì bao nhiêu nhân vật không xuyên, lại xuyên vào cái vai nữ pháo hôi suốt ngày tìm đường chết này?

Một ý nghĩ chợt xuyên qua đầu Phó Tiểu Ngư bây giờ: Nàng phải chạy trốn! Ở lại đây không sớm thì muộn cũng chết!

Thụt lùi vài bước về phía sau, Phó Tiểu Ngư rón rén định chui ra từ cửa sổ thì lại vô ý đụng phải chiếc bình hoa. "Choang" một tiếng, cuộc trò chuyện bên ngoài chợt im bặt, đám hạ nhân bắt đầu nháo nhào chạy loạn cả lên xông vào phòng của Phó Tiểu Ngư, ngay cả Ý Thanh, người đang ngủ say cạnh giường cô cũng giật mình bật dậy.

-"Công chúa, công chúa! Người sao rồi, có bị thương không? Người đâu, mau đem đống mảnh vỡ này dọn dẹp mau, đừng để công chúa giẫm phải."-Ý Thanh sốt ruột đem Phó Tiểu Ngư xem tới xem lui, đảm bảo không có chỗ nào bị mảnh vỡ bắn phải mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Từ xa, Phó Tiều Ngư nhìn thấy một thân ảnh phụ nữ trạc tuổi cô chủ nhiệm cấp ba của mình tiến lại gần, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng bất an.

-"Tiểu Ngư, có chỗ nào không ổn không con?"

Cẩn thận quan sát người phụ nữ, Phó Tiểu Ngư suy đoán có lẽ đây chính là mẫu thân thân sinh của nữ phụ pháo hôi này- Tố Lan Du. Phong cách trang điểm nhạt nhoà cùng tính cách mềm dịu thế này, trong hậu cung cũng chỉ có người đó mà thôi.

-"Tần phi nương nương, con không sao ạ."

Tố Lan Du bỗng khựng lại một cái, vẻ mặt đau lòng nhìn đứa con gái út, bản thân tự trách không thôi. "Mẫu thân biết con giận vì không được xuất cung với ca ca con. Nhưng mà...mẫu thân cũng không thể làm trái thánh ý"

Hả? Gì? Xuất cung gì nữa? Sao nàng không nhớ trong truyện có tình tiết này, là tình tiết ẩn sao? Miễn cưỡng cười một cái, Phó Tiểu Ngư lắc đầu, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay của Thục Tần vỗ nhẹ: "Mẫu thân, con không có giận, chỉ là vừa rồi ngã ngựa nên đầu óc chậm chạp chưa tỉnh táo."

Nàng cảm thấy cái lí do này bịa ra cũng thật hay, nàng xác thật có chút không tỉnh táo. Mơ mơ hồ hồ lại bị xuyên không, tuy cốt truyện nàng đại khái nắm được, nhưng chi tiết lại không nhớ rõ, thêm nữa, đoạn kết mười chương cuối nàng cũng chưa đọc xong. Chỉ biết nàng bây giờ đang ở trong thân thể của một nữ pháo hôi, mà nữ chính hiện tại còn chưa được một tháng tuổi. Có lẽ nếu nàng cố gắng thì sẽ không đối mặt với cảnh chết chóc đáng sợ như trong nguyên tác đâu. Nàng cố gắng xốc lại tinh thần rồi tự an ủi bản thân: Thi đại học nàng còn đậu vào trường top, thăng cấp trong hậu cung chắc cũng đến cỡ đó thôi nhỉ.

Có lẽ Thục Tần nương nương trông thấy sắc mặt nàng có vẻ kém thật, lại thêm cú sốc chưa dứt hẳn hôm qua nên cũng dễ dàng tin lời nàng nói. Dịu dàng xoa tóc nàng rồi mỉm cười rời đi. Mà Phó Tiểu Ngư vẫn luôn không quên diễn vai đứa con ngoan thuỳ mị, yên lặng đứng nhìn theo bóng lưng của Thục tần cho đến khi khuất hẳn.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net