Chương 212- Chờ em hết sốt rồi nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ nhân không biết quý trọng mạng sống này, là vợ của hắn, là nữ nhân của hắn.

Lúc nảy hắn gặp nàng, nàng vẫn còn vui vẻ nhảy nhót đứng trước mặt hắn, giống như một tiểu nữ nhân vô lý làm loạn, cùng hắn phát cáu, mà hắn cũng dùng cách của bản thân nổi cáu lại với nàng.

Nhưng ngay lúc này, hối hận và sự tức giận cuồn cuộn trong hắn, ép đến hắn khó mà tiếp nhận được sự thương hại, hoá thành nỗi đau khổ trước nay chưa từng có.

Dường như một loại đau khổ từ thân thể tách ra khỏi trái tim hắn, cả cơ thể giống như sắp lìa khỏi thế giới này.

"Ôn Đề Nhi.....em thật đáng chết!" Hắn nghiến răng rít lên, cực lực áp chế sự đau khổ khắp lục phủ ngũ tạng, âm thanh vì vậy mà trở nên khàn đi.

Đột nhiên giơ tay, đến nút áo hắn cũng lười cởi ra, trực tiếp từ cổ áo sơ mi trắng xé toạt xuống phía dưới, sau khi cởi áo xuống hắn liền che lên người thiếu nữ, đem nhiệt độ thân thể còn sót lại truyền cho nàng.

Sau khi bao lấy thân thể nàng, hắn nhanh chóng ôm nàng dậy, hầu như dùng tốc độ chạy đi đến thang máy.

————

Dường như thân thể đang chìm trong biển lửa, thật nóng....

Sau đó lại nằm trong một mảng băng sơn tuyết lạnh mênh mông, cái lạnh từ xương lan khắp cả người, thật lạnh!

Đầu giống như bị vật gì đó đập trúng, lúc thì căng lên, lúc thì nhỏ xuống, đau đến nàng không còn cảm giác, dường như muốn đem nàng đẩy vào vạn kiếp bất phục.

"Em đáng chết...." Không biết ai ở bên lỗ tai nàng mắng một tiếng, thân thể được một nhiệt độ ấm nóng ôm lấy.

Kiều Thừa Huân thật chặt ôm lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, kiềm không được hôn lấy giọt lệ trên khoé mắt nàng, hận không thể xoá bỏ sự đau đớn của nàng.

Nàng chỉ là khóc....nhíu mày, không ngừng khóc.

Giống như một đứa trẻ không có nhà về, khóc đến vô cùng thương tâm, giọt nước mắt long lanh không ngừng từ đôi mắt rơi ra, bất luận ai nhìn thấy, đều không nhịn được thương xót.

"Ôn Đề Nhi, đừng khóc!" Kiều Thừa Huân lúng túng hôn lấy những giọt nước mắt của nàng, nhìn thấy đôi chân mày nhíu lại của nàng, tim hắn cũng như vậy ngưng lại thành một đoàn.

Bất giác cúi mặt xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nàng, đem đi những giọt nước mắt ấm nóng.

Thật ngứa....

Ôn Đề Nhi mơ hồ cảnh giác, trên mặt có cái gì đó nóng nóng mềm mềm làm loạn ở mắt nàng, những sợi râu lốm chốm trên cằm nam nhân chạm vào da nàng làm nàng không thoải mái.

"Ân..." thiếu nữ phát lên âm thanh kháng nghị, vô lực giơ cánh tay lên, muốn đem gương mặt anh tuấn của hắn đẩy ra.

Ngón tay vô ý tiếp xúc với lồng ngực cường tráng của nam nhân, áo sơ mi trắng của hắn từ lúc nào đã che đậy trên thân thể nàng, bây giờ thân hắn không có chút gì che đậy.

Tim của Kiều Thừa Huân hình như bị vật gì đó nhẹ đâm vào, hắn càng dùng lực ôm lấy thân thể nàng, nhẹ cử động yết hầu: "Lập tức tỉnh lại cho tôi."

Nghe thấy âm thanh thấp khàn và quen thuộc của nam nhân, Ôn Đề Nhi mơ hồ lấy lại lý trí.

Đầu thật đau, giống như bị một cục đá lớn đè vào, tay chân cũng rất lạnh, không ngừng dựa sát vào thân thể ấm nóng của nam nhân, tay nhỏ không ngừng nắm lấy hắn.

"Kiều Diêm Vương....chuyện tạo weibo, a.."

Kiều Thừa Huân nghiêm khắc trừng phạt ôm chặt lấy nàng, cắn lấy vành tai nàng, trầm giọng đáp: "Có chuyện gì, đợi em hết sốt rồi nói."

"Nhưng mà...." Đầu của Ôn Đề Nhi thật đau, hoàn toàn không ý thức được việc mặt đang dán sát vào cổ hắn.

Cằm vừa đúng đặt trên xương quai xanh, hô hấp của nàng hoàn toàn phả vào màu da lúa mạch của hắn.

Có chút nóng, nhột nhột, tuy nhiên ngoài ý muốn làm nam nhân rất thoải mái.

Kiều Thừa Huân cũng không để cho nàng nhưng mà, cắt đứt lời nàng nói: "Tôi nói rồi, có chuyện gì đợi em khoẻ rồi nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net