Chương 215- Em có phẩm chất cao thượng nào đáng nói?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ Khinh Khinh gật đầu, "Đúng vậy, thiếu phu nhân còn kêu tôi lưu âm lại, nói rằng sợ thiếu gia không tin, thiếu gia có muốn nghe lưu âm không?"

   "Không cần." Kiều Thừa Huân lạnh lùng nói.

   Nếu như da của nàng ngứa, tối nay hắn sẽ điều trị tốt cho nàng.

   Đêm tối, đúng  8 giờ.

   Kiều Thừa Huân trở lại phòng ngủ của mình, gấp muốn tắm rửa.

   Chỉ thấy trên người thiếu nữ mặc chiếc áo ngủ dễ thương lại kín đáo, ngồi trên cạnh giường của hắn đang cười híp mắt, trong mắt kia ẩn lên chút ranh mãnh, rõ ràng là không có ý tốt.

    "Lão công đại đại, đêm nay muốn phục vụ gì ?"

   Ánh mắt lạnh Kiều Thừa Huân hơi ngưng lại, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, trên cao nhìn xuống gương mặt tròn trịa hồn nhiên của thiếu nữ.

   "Em có chủ ý gì?"

    "Lão công đại đại, anh sao lại có thể nghĩ người vợ dễ thương của anh như thế, vợ anh trông thanh khiết như vậy, nhìn giống phụ nữ có tâm cơ sao?"

   Nội tâm Ôn Đề Nhi : Rõ ràng đúng là như vậy!

   Ánh mắt lạnh Kiều Thừa Huân thoáng nhìn, bàn tay to hàn ngọc dùng sức bóp chặt chiếc cằm mềm mại của thiếu nữ, lạnh giọng cảnh cáo: "Có việc cứ nói, đừng quanh co lòng vòng."

   Nhìn qua nhiều lần sắc mặt dối trá này của nàng, sẽ làm hắn không thoải mái.

   Ôn Đề Nhi thế nào lại không cảm giác ra nam nhân phản cảm, một vừa hai phải, khôi phục bình thường ngữ khí nói: "Tôi đã chuẩn bị nước trong bồn tắm rồi, anh muốn tắm chưa?"

   "Em giúp tôi tắm ?"

   ".....".

   Đi chết đại gia nhà anh đi!

   Ôn Đề Nhi chửi thầm một tiếng, cười ha hả mà nói: "Trên tay của tôi vẫn còn vết thương."

   Nói xong, đem đôi bàn tay chưa lành của nàng bày ra.

   Tuy rằng miệng vết thương đã khép lại, nhưng nếu ngâm ở trong nước, tất sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương.

   Trái tim Kiều Thừa Huân thắt lại, tầm mắt rời khỏi bàn tay nàng, xoay người đi vào phòng tắm.

   Chỉ ném xuống một câu: "Chờ tôi."

  "Được." Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, nhàm chán lấy điện thoại ra chơi.

   Kiều Thừa Huân tắm không mau cũng không chậm, hai mươi phút mới ra tới, trên người chỉ quấn cái khăn tắm, da màu lúa mạch sau khi tắm rửa, phủ lên một lớp màu sắc mê người.

   Tuỳ ý lau sơ mái tóc đẹp vẫn còn ướt , những giọt nước trên mái tóc nhỏ giọt trên cơ ngực lớn, tay trái nâng lên hất hất mái tóc ướt trên trán, những đường gân xanh trên cơ cánh tay đột nhiên lộ ra.

    Sáu múi cơ bụng .......

    Mẹ ơi......

    Không được, Ôn Đề Nhi đã không còn biện pháp nào để diễn tả dáng người hoàn mỹ của nam nhân này.

    Kiều Thừa Huân đi đến bên người nàng ngồi xuống, trầm giọng nói: "Nhìn đủ rồi?"

   Trên mặt Ôn Đề Nhi nóng lên, liếc mắt nhìn về nơi khác, buồn rầu nói: " Ai muốn nhìn anh, hiện tại tôi là người bị thương, không thể phục vụ cho anh, chỉ có thể động miệng anh muốn nghe lời gì?"   

     " Hôn tôi."

    "....."

     Trái tim nhỏ của Ôn Đề Nhi bỗng dưng nhảy rối loạn tiết tấu, đỏ mặt nói: " Không được đâu, bây giờ tôi là người thương tật a."

    "Không phải muốn mượn danh nghĩa của tôi đi tìm người trong lòng em sao?"

   " Như vậy cũng không thể nào bán đứng khí tiết (tiết tháo ) của chính mình."

    "Em còn tiết tháo nào đáng nói ?"

     "Tôi như thế nào không có tiết tháo? Anh có biết nói chuyện hay không ?"

   " Hôn hay không hôn?"

   " Được rồi, anh nhắm mắt lại đi."

   Kiều Thừa Huân ma xui quỷ khiến nhắm lại mắt.

   Ôn Đề Nhi giống như chú mèo con trèo lên giường, cũng nhắm mắt lại, kiểu thấy chết cũng không sờn lòng .

   Cảm giác thiếu nữ đang khẩn trương, mí mắt Kiều Thừa Huân mất khống chế mà dựt dựt lên, nhịp tim vô cớ rối loạn tiết tấu.

    Đáng chết, hắn đang khẩn trương cái gì? Đâu phải là chưa hôn qua !

  Thời gian phảng phất ngưng động lại.

  Kiều Thừa Huân cầm lòng không được nâng lên tay, ôm chặt eo nhỏ nàng.

  Ôn Đề Nhi ngẩn người ra, đột nhiên có chút khiếp đảm.

   Thật đáng sợ, nàng có thể nuốt lời không?

  ——-  ——— ——

Lời tác giả:

   Cám ơn cả nhà tán thưởng, yêu cầu phiếu phiếu nha.

 

Lời editor: Hi vọng mọi người xem xong sẽ vote cho mình.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net