Chương 217- Hoan lạc cùng trẻ em thiểu năng trí tuệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất luận nàng nói đáp án nào, hắn đều có thể sẽ nói sai, cho nên, nàng không thể nhảy vào cái hố này.

   Nghĩ đến đây, Ôn Đề Nhi từ trong lồng ngực hắn chui ra, đôi tay nhẹ nhàng mà câu lấy cổ hắn, da thịt mềm mại dán lên cổ hắn.

  Thân thể Kiều Thừa Huân run lên, phản xạ có điều kiện mà ôm eo nhỏ của nàng.

   Người phụ nữ đáng chết, lại muốn hát bài hát nào đây?

   "Thừa Huân, xin anh mà, anh đáp ứng cho em một lần có được không?"

   Nàng đang làm nũng....                 

   Thiếu nữ mềm mại không xương, quấn chặt lấy cổ hắn, bên tai hắn phát ra những âm thanh nũng nịu.

   Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên ý thức được, thiếu nữ này là vợ của hắn .

    Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, hắn sẽ ghê tởm đến lập tức hất ra, nhưng nàng là vợ của hắn.

    Đáng chết!

   "Sau này không cho phép nhõng nhẽo với tôi." Hắn tức muốn hộc máu mà mắng xong, dùng sức mà đem nàng đẩy ra, mang theo trừng phạt cắn bờ môi của nàng một cái.

   Theo sau đó đem nàng đẩy ngã ở trên giường, nhích thân đến trước bàn ở đầu giường, lấy di động cùng ví tiền của mình.

   Đem hai món đồ vật cùng đưa cho nàng trầm giọng nói: "Di động mật mã là 1205, giấy chứng minh trong ví tiền, lấy đi."

   "Wao" Ôn Đề Nhi hưng phấn đến thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, đôi tay tiếp nhận di động cùng ví tiền, cảm kích hôn vào gương mặt soái ca của hắn một cái, "Lão công đại đại, anh nhất định sẽ có quả báo tốt !"

    Nói xong, lập tức giải mã di động hắn.

   Đảo một vòng, thậm chí tới cái biểu hình Weibo cũng không có, đành phải tự mình tải về một cái.

   Sau khi tải xong về, dùng số di động của Kiều Diêm Vương đăng ký.

    Kiều Thừa Huân nhìn nàng thành thạo đem số điện thoại của hắn đăng nhập vào, trong lòng âm thầm ngạc nhiên, nàng cư nhiên ghi nhớ số điện thoại của hắn ?

     Đăng ký xong, cài tên [ Kiều Thừa Huân là Lãnh Diêm Vương], sau đó tiến hành chứng nhận tên thật, đáng tiếc chỉ có 0 fans không có biện pháp lập tức xin được bigV.

   Như vậy cũng đủ rồi, loại bigV này có đăng ký hay không đăng ký cũng như nhau, fans lên rồi tự nhiên sẽ có người chú ý.

    Kiều Thừa Huân nhìn thấy cái tên thể hiện thiểu năng trí tuệ kia nhíu mày nói: "Nhất định phải lấy loại tên này?"

   "Rất soái đúng không?"

    ......

    Rất thô tục chẳng có khác lắm.

    Nhưng mà, nàng thích là được rồi.

    Làm xong mọi việc, Ôn Đề Nhi quyết định phát một đợt cẩu lương coi như là tiêu đề đầu tiên của Weibo.

   Mở di động camera ra, tay nhỏ câu chặt cổ Kiều Thừa Huân, gương mặt dán dính lên người hắn .

   Kiều Thừa Huân ban đầu có chút kháng cự, nhưng nhìn đến nàng muốn chụp ảnh, càng không muốn từ chối sự tinh nghịch của nàng, còn trộm mà nhìn nàng một cái.

  "Tách ....."Ảnh chụp dừng hình ảnh.

    Ôn Đề Nhi gấp không chờ nổi xem ảnh chụp, chỉ có nửa người trên, nàng mặc cái áo ngủ vừa kín đáo vừa đáng yêu, còn hắn phơi bày vai trần, thể hiện mị lực của nam nhân.

   Trừ những thứ đó ra, ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên, cằm nhọn ..... Từ gốc độ của bức ảnh mà nhìn, nghiễm nhiên như một yêu nghiệt tìm thấy ở trong truyện tranh.

   Nghiêng nước nghiêng thành !

   Khiếp !

   Kiều Diêm Vương sau khi lên hình có cần phải soái đến thái quá như vậy không !

   Quay lại quan sát chính mình, vẫn là hình tượng chú chim nhỏ của loài chim, không muốn đánh giá chính mình.

   Trực tiếp đem hình ảnh up lên, sau đó đưa điện thoại di động giao cho Kiều Diêm Vương: "Anh lại nói một câu."

   Kiều Thừa Huân ăn ý tiếp nhận di động, suy tư một lát, ghi vào một câu: Nửa đêm bị lôi dậy khai thông Weibo, cùng hoan lạc với trẻ em thiểu năng trí tệ.

   " Cái gì mà trẻ em thiểu năng trí tệ, anh như vậy sẽ gây hiểu lầm cho cư dân mạng." Ôn Đề Nhi không vừa lòng, thừa lúc hắn chưa có phát đi, liền giành lại di động.

    Nhưng mà động tác Kiều Thừa Huân nhanh hơn nàng một bước, chuyển phát thành công.

   Ôn Đề Nhi cuối cùng cũng giành được di động lại, đáng tiếc đã đăng lên Weibo, đây lại tiêu đề thứ nhất trên Weibo, ý nghĩa rất trọng đại, nàng không nỡ xoá bỏ.



  

  

  

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net