Chương 221- Cô còn có tư cách gọi lão công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tưởng Hiểu Mẫn mỉa mai nói: " Cái này còn phải hỏi, gà rừng gả vào hào môn vẫn là gà rừng, dơ bẩn trong xương cốt không phải một sớm một chiều có thể tẩy trắng."

   Đường Khai Khai cười lạnh , " Ha ha, cái loại đê tiện này gả cho Kiều Thừa Huân, toàn bộ phồn vinh đế đô sẽ bị kéo xuống."

   Ôn Đề Nhi từ nhỏ đã nghe quen những lời nhục mạ này, chỉ coi như gió thoảng mây bay, không coi ai ra gì, đi đến bên giường của nàng, trước tiên đặt máy tính xuống.

   Đang lúc thu dọn giường nệm, đột nhiên di động reo lên.

   Lấy di động ra xem, màn hình hiện lên : Kiều Diêm Vương.

   Kiều Diêm Vương cư nhiên chủ động gọi điện thoại cho nàng?

   Trong lòng Ôn Đề Nhi mát lạnh một chút, cẩn thận tiếp nhận điện thoại : "Xin chào, lão công đại đại".

   Điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc : " Ôn Đề Nhi, là ta."

   Phượng Vũ?

   Ôn Đề Nhi nhướng mày, "Cô lấy di động của chồng tôi làm cái gì?"

   Phượng Vũ lạnh lùng cười, ngữ khí kiêu ngạo, "Ha ha, cô còn có tư cách kêu anh Thừa Huân là lão công? Anh Thừa Huân sốt mấy ngày nay rồi, hiện tại đang ở bệnh viện, còn cô thì ở đâu chứ?"

   Kiều Diêm Vương sốt......

   Tim của Ôn Đề Nhi, dường như bị một thanh sắt hung hăng mà đâm vào.

   Không có đúng a, một nam nhân có cơ bắp cường tráng như vậy, làm sao có thể đột nhiên bị sốt được ?Tối hôm qua lúc ăn cơm, sắc mặt của hắn nhìn rất tốt, hoàn toàn nhìn không ra là có bệnh.

   Nói trở lại, nàng nhọc lòng cái gì , lần trước nàng bị nhốt trong phòng vệ sinh nữ, cũng không phải đã phát sốt cao.

   Hiện tại phong thuỷ thay phiên chuyển, đến phiên Kiều Diêm Vương, cũng coi như là huề nhau đi?

   Ôn Đề Nhi thoải mái nghĩ, trong tâm lại càng ngày càng không thoải mái, một trận muộn phiền đến làm cho nàng cảm thấy thế giới long trời lở đất.

   Ok, nàng thừa nhận, nàng quan tâm đến Kiều Diêm Vương.

   Mạnh mẽ trốn tránh chỉ có thể tránh được chỉ số thông minh 180 của đại não, lại không cách nào tránh được trái tim của mình.

    "Ở bệnh viện nào ?"

    "Điều này không cần cô vất vả đâu, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh Thừa Huân, cúp máy nhé."

    Phượng Vũ nói xong liền cúp điện thoại.

   Giọng điệu hơi cẩu thả, nhưng nó cũng làm lộ IQ của ả.

    Cái loại thiểu năng trí tuệ này, cho rằng không nói cho nàng nghe, nàng không tra ra được địa chỉ của bệnh viện sao?

    Ha ha .....khoảng thời gian trước Phượng Vũ mới nhập viện để mổ, trong thời gian này nhất định còn đang nằm viện để điều trị, giống như loại bệnh tim của ả, khẳng định sẽ không tùy ý đổi bệnh viện.

    Cho nên, Kiều Diêm Vương tám chín phần mười cũng ở bệnh viện Nhân Dân.

   Ôn Đề Nhi đem di động buông xuống, nhất thời quên đi vừa rồi bị công kích, một lần nữa cõng túi laptop lên vai liền rời khỏi ký túc xá.

    Vương Bạch Thiển cùng với hai ả tuỳ tùng mặt đối mặt nhìn nhau, Ôn Đề Nhi tiện nhân chết tiệt này, dám làm lơ bọn họ?!

   Ánh mắt ba người không hẹn mà cùng dừng ở trên hành lý của Ôn Đề Nhi để lại, trong lòng cũng đồng thời nghĩ như nhau.

   Tưởng Hiểu Mẫn nói : " Chị Bạch Thiển, mở ra, mấy người có muốn thấy bên trong cái hành lý của tiện nhân chứa cái gì không?"

  Đường Khai Khai khinh thường nói: "Còn có thể có thứ gì, khẳng định đều là hàng vỉa hè."

   Vương Bạch Tiên không nói gì thêm, yên lặng mà đi đến một bên, lấy cái bóp ả mở ra, từ bên trong móc ra một cái vòng cổ kim cương đi tới.

    Tưởng Hiểu Mẫn hiếu kì hỏi: "Chị Bạch Tiên, chị đang làm cái gì  vậy?"

    Đường Khai Khai nhạy bén hơn, vừa thấy liền đoán được tâm tư của Vương Bạch Thiển, câu môi cười lạnh nói: "Chị Bạch Thiển, chị không phải là nghĩ như thế.....?"

    "Hừ!" Vương Bạch Thiển hừ lạnh một tiếng, đi đến phía trước hành lý Ôn Đề Nhi ngồi xổm xuống, kéo khóa ra.

   "Gà rừng gả vào hào môn vẫn là gà rừng, chỉ cần chúng ta một mực chắc chắn là ả trộm vòng cổ của tôi, sẽ không thiếu để cho ả ăn bữa cơm tù."

   Ánh mắt Tưởng Hiểu Mẫn nóng rực nhìn về chiếc vòng cổ kim cương l, nghẹn nghẹn nước miếng, "Chị Bạch Tiên, cái vòng cổ này bài nhiêu tiền ?"

   " Cũng không mắc lắm, chỉ có 300 vạn thôi."

   "Ba, ba trăm vạn ? !"

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net