Chương 230- Đau lòng cái loại bạch liên hoa này làm gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Vương Bạch Thiển nổi lên tia lửa giận, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều là các cậu! Là ai đem cuộc trò chuyện phát ra ngoài?"

Tưởng Hiểu Mẫn gấp gáp phủi tay: "Không phải tớ!"

Đường Khai Khai: "Cũng không phải tớ!"

"Không phải các cậu chẳng lẽ là tôi sao? Việc thành không đủ, việc bại thì có thừa!" Vương Bạch Thiện cực tức giận, thân thể vì cơn phẫn nộ mà run lên, hận không thể đem hai đồ ngu ngốc này giết đi.

A a a! Tức chết mất!

Đường Khai Khai và Tưởng Hiểu Mẫn nghe thấy nàng ta nói như vậy, trong lòng liền không vui.

Đường Khai Khai oán giận đáp: "Bạch Thiển, bây giờ không chỉ là một mình cậu mất mặt, tôi và Hiểu Mẫn cũng bị cậu liên luỵ rồi vừa lòng chứ? Còn nữa cái chủ ý xấu xa này là cậu nghĩ ra, thế nào bây giờ chỉ đổ tội cho bọn tôi?"

Tưởng Hiểu Mẫn cũng nói: "Đúng vậy, rõ ràng là chủ ý của cậu, bây giờ cư nhiên đổ cho bọn tôi, cậu cảm thấy thích hợp sao?"

Vương Bạch Thiển tức giận đến hai mắt đổ lửa, thét lên: "Các cậu là ý gì? Bình thường ăn của tôi uống của tôi dùng của tôi, tôi đối xử với các cậu không tốt? Bây giờ xảy ra chuyện liền oán tôi, uổng công tôi xem các cậu là bạn! Sau này mỗi người một ngã vậy!"

Nghe đến câu cuối, lòng Đường Khai Khai và Tưởng Hiểu Mẫn có chút kinh hoảng.

Bình thường bọn họ đã quen từ trên người Vương Bạch Thiển cắt thịt, dùng tiền của nàng ta, mặc đồ hiệu của nàng ta, đồ mỹ phẩm cũng là dùng của nàng ta...nếu như bây giờ mỗi người một ngã, sau này lại phải trải qua những ngày nghèo khổ.

Cho nên, có thể nhịn liền nhịn, tuyệt không thể cùng Vương Bạch Thiển lật bài ngửa.

Ngay lập tức, Đường Khai Khai liền mở lời trước, "Bạch Thiển, xin lỗi cậu, chuyện này chúng tA đều có sai sót, không bằng trước nghĩ cách nên giải quyết thế nào?"

Tưởng Hiểu Mẫn nói: "Đúng vậy, bây giờ cãi nhau có tác dụng gì chứ, chúng ta sau này nên làm thế nào a?"

"Còn thế nào nữa, bụng đói rồi trước đi ăn đồ đã, Ôn Đề Nhi cái tiện nhân chết tiệt, về sau lại tìm cơ hội giáo huấn cô ta!" Vương Bạch Thiển nộ khí xung trời nói, xoay người đi ra khỏi ký túc xá.

Tưởng Hiểu Mẫn và Đường Khai Khai gấp gáp theo sau.

Không may bên ngoài ký túc xá có người nhìn thấy ba người, liền ngay tại đó cười phát điên.

"Ha ha ha...ba tên thiểu năng đã xuất hiện rồi, mọi người mau đến đây xem!"

"Thiểu năng ở đâu chứ?"

"Tôi đến đây, đến đây! Thiểu năng đâu?"

Trong nháy mắt, ba người thiểu năng đều bị các bạn học ở ký túc xá bên cạnh vây thành vòng tròn.

Livestream vừa nảy, đại học A sớm đã truyền đến điên, người xem náo nhiệt đều cười trên họa của bọn họ.

"Nhìn Vương Bạch Thiển như vậy, chắc là đã biết quỷ kế của bản thân bị phát hiện rồi, tim đau cho cô ta một giây."

"Tâm đau cho loại bạch liên hoa này làm gì, làm mất mặt đại học A chúng ta!"

"Tôi sớm liền xem cái loại hám của này không thuận mắt, ngày ngày ở trong lớp khoe khoang, khoe đi khoe lại chỉ có vài cái túi, cũng không thấy cô ta thật sự đem vị hôn phu thần bí dẫn đến cho mọi người xem xem."

"Nhìn cô ta cái loại trí tuệ đó, nam nhân nào mù mắt xem trọng cô ta, tôi nghe nói cô ta là bị bao nuôi, nhưng vì mặt mũi mới nói là vị hôn phu."

——

Nghe thấy những âm thanh chế giễu, Vương Bạch Thiển tức giận đến sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, phẫn nộ nói: "Tôi nghe không hiểu các người đang nói gì, tránh ra! Mau tránh ra!"

"Là nghe không hiểu hay là giả vờ không hiểu?"

"Khẳng định là nghe không hiểu, trí tuệ chỉ ở đó."

"Ha ha ha..."

Tiện nhân! Không cần lại nói nữa!

Vương Bạch Thiển đau khổ che lấy hai tai, hận không thể tìm một lỗ chui vào, cuối cùng nhịn không được chỉ trích và giễu cợt của mọi người, liền bỏ chạy.

"Ha ha ha ha ha..."

"Bạch Thiển, đợi tớ!"

"Đợi tớ với!"

Tưởng Hiểu Mẫn và Đường Khai Khai cũng chạy theo, rất nhanh liền mất hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net