Chương 232- Là tôi tìm chết hay anh tìm chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Đề Nhi gan lớn nói: "Lão công đại đại, tôi chuẩn bị đi ban hội rồi, anh có việc gì gấp sao? Nếu như là chuyện rất gấp, nói trong điện thoại là được."

"Đừng để tôi lập lại lần thứ ba, lập tức lăn ra đây!"

Năm chữ sau cuối, hầu như là nhấn mạnh từng chữ, thanh âm lạnh đến độ muốn đem không khí đóng băng.

Ôn Đề Nhi không chịu nổi run lên, thật lạnh!

Nếu như nàng bây giờ ra ngoài, dù sao cũng là nơi công cộng, Kiều Diêm Vương cũng không dám làm gì nàng.

Tận dụng sớm đem lời nói ra, thu ít tội cũng tốt, giảm bớt thù hận mà Kiều Diêm Vương chất chứa nếu không sẽ chuẩn nàng tội chết.

Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng quyết định "lăn ra ngoài".

"Khụ, lão công đại đại, anh đang ở đâu?"

"Cửa phía tây."

"Được, tôi lập tức đi qua, lão công đại đại chút nữa gặp, moa~~"

Bán xong sự moe, Ôn Đề Nhi lập tức bày ra bộ mặt khóc tang, Kiều Diêm Vương sát khí bừng bừng đến trường học tìm nàng, chắc sẽ không đối với nàng làm ra chuyện gì nhỉ?

Người bên ngoài đông như vậy...chắc sẽ không đâu?

Đem theo sự thấp thỏm không yên, Ôn Đề Nhi chậm chạp đi ra khỏi ký túc xá.

Đường có đi qua khu canteen của trường, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, xoay người hướng về phía canteen.

Mua hai cây xúc xích vừa nướng xong, từ từ đi ra cửa phía tây.

Bên ngoài cửa phía tây, một chiếc Maybach dừng bên lề đường, thu không ít sự chú ý của mọi người.

Cho dù người không hiểu về xe, đều nhịn không được nhìn vài lần về phía mỳ lạnh Diêm Vương đang đứng bên cạnh xe.

Thân hình cao to, từ thân thể phát tán ra loại kiêu ngạo mãnh liệt, tựa như bá khí của vị quân vương trong thiên hạ, uy chấn tám phương.

Ôn Đề Nhi trông thấy liền dừng bước, sắc mặt của Kiều Diêm Vương không đúng lắm...

Hay là, trở về?

Hhhhh...vẫn là trở về đi.

Ôn Đề Nhi xoay người liền đi.

Kiều Thừa Huân từ lúc nàng bước ra cửa liền nhìn thấy thân ảnh nàng, thấy nàng lại muốn trốn, lập tức phát ra nộ ý của vị vương giả, "Ôn Đề Nhi!"

"Có!" Da đầu Ôn Đề Nhi cứng lên đáp một tiếng, cứng nhắc xoay người, bước chân khó khăn đi qua.

Lúc sắp đến trước mặt hắn, nhanh chóng ngẩng đầu, trên mặt nở ra nụ cười khoa trương, "Lão công đại đại, tôi mua hai cây xúc xích, mời anh ăn một cây."

Nói xong, đem xúc xích đưa đến hắn.

Kiều Thừa Huân giơ tay lên, đem hai cây xúc xích trong tay nữ nhân hất rơi xuống đất.

"Xúc xích của tôi.." Ôn Đề Nhi muốn theo xúc xích mà rơi xuống, cư nhiên thân thể lại bị nam nhân ôm lấy.

Nhiệt độ nóng bỏng của nam nhân đánh vào sau gáy nàng, bên tai truyền đến thanh âm như sấm, "Ôn Đề Nhi, em muốn tìm chết sao?"

Ôn Đề Nhi chỉ cảm thấy sau lưng như đang dán vào cửa núi lửa nóng rực, mới ý thức được, không bao lâu trước hắn đang phát sốt, chẳng lẽ bây giờ vẫn chưa hạ sốt?

Sự lo lắng hiện lên ở đuôi chân mày, hoảng sợ biến mất không còn chút gì.

Thiếu nữ nhanh chóng xoay người lại, giơ lên đôi tay ngọc mềm mại như không xương, dùng lực dán lên phần trán trơn bóng của hắn.

Vẫn là có chút nóng.

"Là anh đang tìm chết hay là tôi đang tìm chết, vẫn chưa hạ sốt, chuyện gì lại chạy lung tung chứ!" Thiếu nữ nghiêm túc trách móc, ánh mắt mang theo sự tiếc thương, không phải là giả vờ, nàng là thật lòng quan tâm hắn.

Đôi mắt lạnh của Kiều Thừa Huân ngưng tụ lại, đáy lòng có chút kháng cự, đồng thời xuất hiện sự vui vẻ mâu thuẫn.

Hắn đối với sự quan tâm của nàng, vừa muốn cự tuyệt lại có mong chờ...

Ngay thời khắc này, nội tâm bắt đầu xảy ra sự đấu tranh.

Ôn Đề Nhi nhìn thấy gương mặt thờ ơ bất động của hắn, tâm nảy lên sự tức giận, "Cho dù anh có đang giận tôi thế nào, cũng không nên đem thân thể xem không ra gì, nếu không ông nội sẽ.."

"Nói đủ rồi?" Nam nhân lạnh giọng cắt đứt.

Ôn Đề Nhi chu môi, mở to mắt hướng về nam nhân, "Anh đến tìm tôi làm gì?"

"Em xác định muốn ở lại trường?" Kiều Thừa Huân hỏi ngược lại nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net