Chương 238- Cường nhân thiên bẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái loại tự tin này, Ôn Đề Nhi từ bé đến lớn hầu như chưa từng thiếu qua.

Quan trọng là, nói hát cũng hơi khó rồi.

Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Không bằng ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện vậy, trước hẹn địa điểm đi.

Minh Nhược Sơ: Em muốn đến tham quan trường chị.

Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Được.

Liền như vậy, Ôn Đề Nhi và Minh Nhược Sơ chọn xong địa điểm và thời gian gặp mặt, 12 giờ trưa mai tại đại học A đối diện tiệm coffee Nông Phu.

———-

Ngày kế, sau khi tan học buổi sáng, Ôn Đề Nhi không dừng cước bộ đi đến tiệm coffee Nông Phu, lúc ấy Minh Nhược Sơ đã tới từ lúc nào.

Ôn Đề Nhi vừa ngồi xuống, Minh Nhược Sơ liền nhét một bên tai nghe vào tai trái nàng, "Chị Đề Nhi, chị trước nghe xem vài bài này, tối qua em giúp chị chọn vài lời bài hát, chị nghe xem bài hát nào nghe vào thấy thoải mái nhất."

Ôn Đề Nhi gật gật đầu, bắt đầu lắng nghe nhạc trong tai nghe.

Một đoạn nhỏ của những bài hát, sau khi nghe xong, Ôn Đề Nhi dựa vào cảm giác của bản thân đưa ra kết luận, "Có một bài hát trong ấy có hai từ "Thánh Mẫu", bài đó nghe rất hay."

Minh Nhược Sơ cười đáp, "Tên của bài hát này gọi là "Thành cổ phản loạn", là một ca sĩ nổi tiếng mà em rất thích viết nên, em cũng rất thích bài này a."

Đặc biệt oán giận Thánh Mẫu mà viết ca khúc này, thật thú vị.

Ôn Đề Nhi đối với ca khúc này nghe một lần liền yêu thích, cười nói: "Vậy liền chọn bài này."

"Chị Đề Nhi, chị trước hát thử một đoạn cho em nghe xem, em muốn biết bài hát này có thích hợp với chị không."

"Ở đây hát?"

Ôn Đề Nhi nhướng mày, ở đây là tiệm coffee, nói chuyện lớn tiếng liền dẫn đến chú ý của người khác.

Minh Nhược Sơ cười nói: "Liền ở đây, thuận tiện cho chị luyện gan."

Ôn Đề Nhi nhìn một lượt bốn phía, suy cho cùng là tiệm coffee sang trọng, khách không nhiều, nhìn sơ khoảng 10 người.

Nghĩ đến 6 ngày sau sẽ biểu diễn, nếu nàng không cởi mở bản thân, đến lúc đó lên biểu diễn mất mặt vẫn là chính mình.

Cho nên, ở chỗ này mở miệng thì như thế nào chứ?

Nàng là thiên tài Ôn Đề Nhi, là một cường nhân thiên bẩm, cm!

Sau khi nghĩ thông, Ôn Đề Nhi nâng môi tự tin cười, "Được."

"Em mở nhạc cho chị." Minh Nhược Sơ cầm lấy điện thoại, bắt đầu phát nhạc.

[Nhìn thế giới của tôi sắp sơn băng địa liệt

Xin lỗi cô không có tư cách chỉ tay vẽ vời

Tôi vô cùng hưởng thụ âm thanh chói tai

Đối với những lời trách móc vô lý của cô

Tôi hoàn toàn không quan tâm tặng cô hai chữ ha ha

Càng không cần các người giả nhân giả nghĩa thánh mẫu

Đây là thế giới của tôi mời cô đừng nhiều chuyện

Âm thanh của tôi lấp đầy ma tính vấy bẩn cô]

———

Sau khi Ôn Đề Nhi hát xong, Minh Nhược Sơ lập tức cả người ngây ngốc kinh ngạc, trên mặt viết hai chữ bái phục.

"Chị Đề Nhi, chị thật lợi hại a! Nhịp điệu chuẩn không nói, chị vừa hát một từ cũng không sai, hơn nữa cũng không có một chỗ không thuận, chị lúc trước có nghe qua bài này sao?"

"Không phải, đây là lần đầu tiên chị nghe."

"Cmn!" Minh Nhược Sơ kích động đến mắng lên một tiếng chửi tục, "Chị Đề Nhi, chị đúng là thiên tài!"

"Chị từ nhỏ đã có một trí nhớ khá tốt, trên lý luận xác thật là thiên tài." Ôn Đề Nhi mị hoặc cười, có một thứ mà nàng cả đời này nàng học mãi vẫn không được, đó chính là khiêm tốn.

"Ha ha ha..." Minh Nhược Sơ theo đó cười lớn, "Chị Đề Nhi, dáng vẻ càn quấy này của chị rất soái, em càng ngày càng sùng bái chị rồi!"

Ôn Đề Nhi mặc dù không khiêm tốn, nhưng bị người khác khen lâu như vậy cũng rất ngại, lập tức cắt đứt, "Dừng lại, chị vừa rồi hát như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net