Chương 241- Vạn ác Kiều Diêm Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tuỳ cô." Kiều Thừa Huân trầm giọng nói xong, đem chén đũa buông xuống, xoay người đi lên lầu.

   Bộ Khinh Khinh nhìn bóng dáng hắn, lại nhìn trên bàn cơm chỉ ăn nửa chén cơm.

   Tối hôm qua thiếu phu nhân không ở nhà, thiếu gia chỉ ăn nửa chén cơm, đêm nay vẫn là ăn nửa chén cơm.

   Thiệt là, giống thiếu phu nhân cùng một kiểu đức hạnh.

   Sau khi lên lầu, Kiều Thừa Huân đem mình nhốt ở thư phòng, ôm lấy bụng cơn đau dạ dày đang hoành hành.

    Đáng chết thật!

   Từ sau khi Ôn Đề Nhi rời khỏi nhà, hắn cảm thấy cuộc sống hình như thiếu đi cái gì, trở nên đơn điệu, không quen lắm, ngay cả thân thể cũng xuất hiện không thích ứng.

   Người phụ nữ này cứu cánh là có cái ma lực gì, đem thể xác và tinh thần hắn tra tấn thành như vậy.

    Không cam lòng cầm lấy di động, gởi tin vào Wechat của nàng: Ôn Đề Nhi.

    Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Lão công đại đại, buổi tối vui vẻ.

   Kiều Thừa Huân lặng im một lát, lại không biết muốn nói cái gì nữa, liền đem di động buông xuống.

    Một lát sau, di động rung lên.

    Kiều Thừa Huân gấp không chờ nổi cầm di động lên, nàng gởi lại một tin nhắn: Anh có chuyện gì sao?

    Huân : Không có gì.

    Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Có bệnh.

   A...... Kiều Thừa Huân câu môi cười lạnh, hắn xác thật có bệnh, vả lại bệnh cũng không nhẹ!

   Từ ngày cưới thiếu nữ này về, hắn thật không có một ngày sống bình thường.

     Huân: Khinh Khinh nói em cuối tuần một có một buổi diễn xuất?

     Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Cô ấy sao mà biết vậy??

     Huân : Muốn biết thì tự đi hỏi cô ta.

     Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Không nói thì thôi, anh có chuyện gì không?

    Kiều Thừa Huân lẳng lặng mà nhìn chằm chằm di động, khuôn mặt tuấn tú nghiêm trang và lạnh lùng dần dần phủ lên một lớp mất mát không thể phát hiện.

    Nhìn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng không nói.

    Đặt di động xuống, một tay ôm lấy dạ dày, đau đến cong người lên.

    .......

    Ký túc xá phòng 103 đại A.

   Ôn Đề Nhi nhìn chằm chằm di động, hơi hơi nhíu mày, Kiều Diêm Vương thật có bệnh mà.

    Đột nhiên gởi tin nhắn cho nàng, nói một loạt lời vô nghĩa không phải là lời quan tâm cũng không phải là lời hỏi thăm, hỏi hắn có chuyện gì hắn cũng không nói, rõ ràng là xỏ nàng !

   Được được được, xỏ nàng phải không?

    Ánh mắt linh hoạt của Ôn Đề Nhi trổi lên một lớp xảo quyệt, tức giận ấn di động.

    Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Lão công đại đại thân ái, có phải anh đã nhớ tôi rồi phải không? Không may, người ta cũng rất là nhớ anh, nhớ tới muốn phát điên luôn, rất muốn thấy lão công đại đại, muốn lão công đại đại một cái hôn siêu cấp Big moa moa......"

    Trông thấy sự trêu chọc bỡn cợt không cấm kỵ của thiếu nữ, vành môi mỏng Kiều Thừa Huân hơi hơi nhẹ dương, câu lên một cung độ tà mị, cười như không cười.

   Đáp lại nàng một câu: Nếu mà nhớ tôi như vậy, tôi sẽ đi tìm em.

   Bạo Tẩu Ngự Tỷ! ! !

   Bạo Tẩu Ngự Tỷ: A a a, lão công đại đại, tôi chỉ nói giỡn với anh thôi, bằng không tôi chụp gởi cho anh một tấm hình, anh đừng có đến đây được không ? Một chút nữa tôi có khoá học phải lên lớp.

   Huân :Được.

    Được ? ?

   Ôn Đề Nhi có chút kinh ngạc thụ sủng , Kiều Diêm Vương như thế đáp ứng nàng ngay!

   Ôn Đề Nhi vội mở camera ra, sau đó tự sướng trên gương mặt tròn nhỏ của mình chụp một tấm bĩu môi, điều chỉnh ánh sáng một chút, đem tấm hình phát đi.

    Một lúc sau, Kiều Diêm Vương trả lời: Mụn bị em nặn à?

   Ô Đề Nhi theo bản năng đưa tay lên sờ một mục nhỏ nhô ra ở bên trái trán, mắt của Kiều Diêm Vương có cần bén đến như vậy không, một cái mụn đỏ tí xíu thế mà cũng bị hắn thấy.

    Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Không phải mụn, là bị mũi cắn.

    Thấy câu nói này, Kiều Thừa Huân cơ hồ không có nghĩ gì thêm, rời khỏi Wechat, tiếp theo lấy di động gọi điện thoại cho Tiểu Minh....

    Ôn Đề Nhi đợi cả buổi cũng không thấy tin trả lời của Kiều Thừa Huân, tâm tư dường như rớt vào một khoảng không gian vô tận, âm ỉ một nổi đau trồi dậy.

    Hỗn đản!

    Cái này tính như thế nào chứ?

   Cố ý khơi gợi tâm tư của nàng, nhưng lại không vẽ lên một dấu câu viên mãng cho nàng, hại nàng đơn độc tương tư tính như thế nào chứ?!

   Vạn ác Kiều Diêm Vương!

   

   

  

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net