Chương 244- Chờ chút sẽ có kinh hỉ a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Khai Khai phụ hoạ đáp: "Ngửi được rồi, thật là khó chịu a!"
Tưởng Hiểu Mẫn hít hít mũi: "Giống như mùi của nhà vệ sinh, thật hôi!"
————
Minh Nhược Sơ thân là nhị tiểu thư của một trong tứ đại hào môn, lớn đến như vậy rồi nhưng là lần đầu tiên bị mắng thành thôn nữ, lập tức liền nhịn không được.
Quay đầu nhìn về hướng tiểu mặt trắng Vương Bạch Thiển, cười mị hoặc nói: "Vị bác gái này, thôn nữ mà bác nói là ai?"
Vương Bạch Thiển thứ mà nàng không tiếp nhận được nhất chính là bị người khác bảo già, mà từ "bác gái" này, làm trong lòng nàng ta cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Lập tức tức giận, đập bàn đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Minh Nhược Sơ, "Cô gọi ai là bác gái?"
Minh Nhược Sơ ngồi yên bất động, chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt xấu xí trang điểm đậm của Vương Bạch Thiển, cười lạnh nói: "Cô mắng tôi là thôn nữ, tôi mắng cô là bác gái thì thế nào?"
"Thôn nữ đáng chết! Có bản lãnh cô mắng tiếp cho tôi xem."
Lời của Vương Bạch Thiển chưa nói xong, đột nhiên bị một âm thanh lười biếng cắt đứt.
"Vương Bạch Thiển, nhắc nhở cậu một câu, Nhược Sơ là nhị tiểu thư của Minh gia, cũng chính là tứ đại hào môn của Đế Đô, cậu thật sự muốn ở đây đắc tội với Minh gia sao?"
Người nói chính là Ôn Đề Nhi.

Nàng không hi vọng bạn của nàng vì nàng mà bị bạch liên hoa làm nhục, hơi khó nghe.
"Cậu nói cái gì?" Vương Bạch Thiển dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Minh Nhược Sơ.
Lúc nãy vừa tiến vào, cô ta là nhìn thấy Minh Nhược Sơ và Ôn Đề Nhi ngồi cùng nhau, liền tự động đem Minh Nhược Sơ là loại dân bình thường, không hề chú ý đến quần áo trên người nàng...cư nhiên cả người đều là hàng hiệu thế giới!
Minh Nhược Sơ đắc ý cười, vốn dĩ nàng không hề thích lấy thân phận của mình đi chèn ép người khác, nhưng cái vị bác gái này làm cho người ta không cách nào nhịn được!
"Bác gái, vệ sĩ nhà tôi đang ở bên ngoài, mời bác nói chuyện chú ý một chút."
"Ha ha!" Vương Bạch Thiển cười lạnh, mặt đầy sự coi thường, "Nhị tiểu thư Minh gia thì giỏi lắm sao? Vị hôn phu của tôi là Hoắc Dư Niên, cô biết Hoắc Dư Niên là ai chứ?"
Minh Nhược Sơ xì mũi, "Xì...không phải là phú hào giàu nhất thành G, chút ít tài sản đó của Hoắc gia, đặt ở Đế Đô đến 50 Đô cũng không tiến vào được."
"Cô, cô nói bậy, Hoắc gia phú khả địch quốc, làm sao có thể..."
"Bác gái." Minh Nhược Sơ lạnh giọng cắt ngang, "Minh gia chúng tôi mấy đời thương trường, tôi từ 10 tuổi đã bắt đầu học những thứ này, đừng đem sự ngu ngốc của cô làm mất mặt Hoắc gia được không?"
Vương Bạch Thiển vừa định nói thêm gì đó, điện thoại đột nhiên ngay lúc này reo lên.
Lấy điện thoại ra xem, cuộc gọi đến: Hoắc Dư Niên.
Vương Bạch Thiển kinh hỉ cực độ, gấp gáp tiếp điện thoại: "Dư Niên, người ta thật nhớ anh a!"
Oẹ!
Ôn Đề Nhi nhịn không được nổi lên một tầng da gà, Minh Nhược Sơ phía đối diện cũng như vậy, thật chịu không nổi cái loại âm thanh uốn éo này.
Vương Bạch Thiển lại nói: "Thật không vui, người ta bị ức hiếp, anh không đến giúp người ta!....Vâng vâng, em đang ở Coffee Nông Phu, đợi anh a, moa~~"
Tắt điện thoại, Vương Bạch Thiển ném cho Ôn Đề Nhi hai người ánh mắt "hãy đợi đấy".
Đột ngột loại bỏ những thứ không vui ban nảy, hưng phấn quay về chỗ ngồi của bản thân ngồi xuống.
Ôn Đề Nhi và Minh Nhược Sơ hai người nhìn nhau, nữ nhân này có bệnh sao?
Sau khi Vương Bạch Thiển ngồi xuống, lập tức nói với tuỳ tùng, "Tớ nói với các cậu, chờ chút nữa sẽ có kinh hỉ a~"
Tưởng Hiểu Mẫn hiếu kỳ hỏi: "Là kinh hỉ gì?"
Đường Khai Khai: "Chắc không phải là Hoắc đại ca trong truyền thuyết muốn đến chứ?"
Vương Bạch Thiển nâng môi cười thần bí, chầm chậm uống một hớp coffee, không hề đáp lời.
Tiệm coffee cuối cùng cũng yên tĩnh, hai bàn mỗi người tự làm việc của mình.
15 phút sau, cửa tiệm coffee đột nhiên bước vào một nhân viên giao hàng, trên tay cầm một bó hoa 99 hoa hồng.
Hầu như không đến 3 phút, lại bước vào một nhân viên giao hàng, trên tay cầm 520 bông hoa màu hồng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net