Chương 259- Người trong lòng của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt Kiều lão gia gia đã khôi phục sự lạnh nhạt thường thấy, còn đâu nữa sự kích động như lúc ở hội trường văn hoá thể thao vừa rồi, gật đầu nhẹ.

" Vẫn là Ôn Đề Nhi biết chuyện hơn ngươi, Kiều Thừa Huân cái thằng tiểu tử thúi này, nếu không phải Khinh Khinh nói với ta, ta còn không biết cháu dâu ta có diễn xuất đâu!"

" Ông nội, ông đừng có trách anh Thừa Huân, hằng ngày anh ấy đều rất là bận rộn, con cũng không đành lòng anh ấy vì chuyện của con mà phiền tâm."

Ôn Đề Nhi [tốt bụng] vì Kiều Diêm Vương nói một phen tình, kế tiếp đó là chờ ông nội phát cơn giông tố.

"Ố? Công việc bận là cớ sao? Cái thằng tiểu tử thúi này , cư nhiên lại để cho vợ của mình ở trong trường học chịu ấm ức, muốn làm cho cái thân già của ta tức chết mà!".

"Ông nội, xin ông bớt giận lại...."

Một già một trẻ huyên thuyên rất vui vẻ.

Phu thuê Kiều thị cũng trò chuyện về đề tài của chính mình, chỉ còn lại có Kiều Thừa Huân một mình, cứ như vậy bị lạnh nhạt.

Cũng may từ hội văn hóa thể thao đến bãi đỗ xe khoảng cách không xa, đi hai phút là tới.

Ôn Đề Nhi cứ tự nhiên như vậy mà leo lên chiếc xe chuyên dùng của Kiều Thừa Huân.

Sau khi lên xe, bầu không khí có chút cứng nhắc ngượng ngùng.

Ôn Đề Nhi hướng bên cạnh xê dịch, nhỏ giọng nói: "Lão công đại đại, tôi còn phơi một bộ đồ ngoài phòng ký túc xá, máy tính cũng chưa dẹp vô, hay là để tôi trở lại đó thu dọn xong, sau đó sẽ cùng anh về nhà?"

Đáy mắt lạnh Kiều Thừa Huân ngưng tụ lại, cả người tràn ra một cổ vô hình hàn ý, biểu lộ thái độ của hắn ——nằm mơ.

Ôn Đề Nhi rụt rụt cổ, yếu đuối nói:"Có ba đóa bạch liên hoa ở cùng phòng với tôi, nếu họ muốn gây khó dễ tôi, thì laptop của tôi ắt sẽ gặp hoạ ....."

Kiều Thừa Huân tức khắc lấy di động ra, và gọi liền cho một người: "Khinh Khinh, cô đến phòng ký túc xá của Ôn Đề Nhi giúp cô ấy thu dọn laptop và quần áo."

Bên kia điện thoại Khinh Khinh: "...."

Ôn Đề Nhi: "....."

Cúp điện thoại, Kiều Thừa Huân ánh mắt băng lãnh từ từ đối diện nhìn gương mặt nhỏ tròn của thiếu nữ, "còn việc gì chưa làm xong, tôi kêu Khinh Khinh đi làm."

Ôn Đề Nhi ho khan một tiếng, "Không có."

Nhìn bộ dạng muốn ăn người của hắn, nàng còn dám nói có sao?

Chết tiệt!

Kiều Thừa Huân câu môi cười lạnh, bỗng nhiên duỗi thẳng tay ra ôm lấy eo nhỏ của nàng, đem nàng ôm vào lòng ngực , "Em không có, tôi có."

"Cái gì, umh....."

Thiếu nữ nghi ngờ chưa kịp hỏi, đã bị gián đoạn bởi một nụ hôn vô lý của nam nhân.

......

Khi Ôn Đề Nhi phục hồi tinh thần lại, xe đột nhiên ngừng lại, đã về đến nhà!

A a a a !

Ai có thể nói cho nàng biết, suốt quãng đường lúc nãy nàng đã sống xót như thế nào?

Kiều Thừa Huân quay lưng bước xuống xe, chỉ lưu lại cho nàng một bóng dáng hư ảo tựa như trong mộng, "Ở nhà có nấu đồ ăn khuya cho em, nếu đói thì tự ăn."

Ôn Đề Nhi sờ sờ vào đôi môi bị hôn sưng của mình, cau mày, trong mắt trồi lên một tia khinh thường.

Kiều Diêm Vương đại gia nhà anh, mới vừa rồi ăn nước miếng cũng đã no rồi, ai còn muốn ăn khuya nữa!

Bệnh thần kinh.

Cút đi!

Cứ như vậy ôm theo một bụng lửa xuống xe, vừa muốn bước vào nhà, Tiểu Minh đột ngột gọi nàng "Thiếu phu nhân."

Ôn Đề Nhi quay đầu lại, "Làm gì?"

"Cậu chủ mấy hôm nay dạ dày không được tốt, một ngày ba bữa, cơ bản không có đúng giờ ăn, giống hôm nay cơm chiều cũng chưa ăn, đã chạy đi xem cô biểu diễn rồi, thiếu phu nhân khuyên khuyên cậu chủ thử xem, để cho cậu cũng ăn chút?"

"Oh?" Kiều Diêm Vương dạ dày không tốt?

Tâm Ôn Đề Nhi hung hăng mà run một chút, buồn ý nổi lên trong lòng.

Tiểu Minh lại nói: "Mấy ngày nay cậu chủ rất bận, đã có một khoảng thời gian không ăn đúng giờ rồi, cũng không ai quản cậu, trước kia khi còn Tư Tư tiểu thư, cậu còn chú ý một chút, bây giờ....."

Câu nói kế tiếp, Tiểu Minh không có nói nữa, để cho Ôn Đề Nhi một mình đi lĩnh hội.

Ôn Đề Nhi mỉm cười nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với anh t , nhưng có lẽ anh ta sẽ không nghe tôi đâu...."

Nàng vốn không phải là gì của hắn, Tư Tư mới là người trong lòng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net