Chương 268- Bom hẹn giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian vừa đúng 12 giờ 55 phút, cách thời gian hội nghị thị trưởng còn khoảng 1 tiếng 5 phút.

Ôn Đề Nhi tắt máy tính, mang theo laptop, lập tức chạy đi đến tửu lầu Đế Hào.

Thời gian lúc này để đi đến tửu lầu Đế Hào, ngồi xe điện ngầm là nhanh nhất, bởi vì sẽ không gặp kẹt xe.

Khi đến tửu lầu Đế Hào là buổi chiều.

1 giờ 36 phút.

Ôn Đề Nhi trực tiếp vào thang máy đi lên lầu hai, tuy rằng trong lòng nàng rất sốt ruột, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài, điềm tĩnh tự nhiên bước đi trên hành lang.

Đi được một lúc, Ôn Đề Nhi đi đến cửa của phòng Nha Cư Cách đang trang hoàng sửa chữa, trên cửa có treo tấm biển: Bên trong đang sửa chữa.

Nhìn quanh tứ phía, không có một bóng người.

Hít một hơi thở thật sâu, đẩy cửa bước vào trong.

Tích...... Tích...... Tích......

Cái âm thanh gì?

Mới vừa bước vào, Ôn Đề Nhi liền nghe thấy được âm thanh quỷ dị [tích tích].

Theo âm thanh tìm một vòng, cuối cùng ở dưới một miếng ván gỗ, nàng thấy được một quả bom định giờ.

Đến ngược thời gian còn: 23 phút 34 giây.

Trong đầu Ôn Đề Nhi có chút lờ mờ, loại trò chơi này, chỉ thấy được trên TV thôi.

Hiện giờ rõ ràng bày ra ở trước mặt nàng, ngược lại có vẻ như không chân thật.

Đến ngược thời gian còn: 23 phút 34 giây.

Trên quả bom có biểu thời gian, lại còn là thời gian đếm ngược.

Ôn Đề Nhi vỗ vỗ vào đầu, để cho chính mình định thần lại.

Gấp rút lấy di động ra, hướng vào quả bom chụp tấm hình.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trần nhà, lầu 3 vị trí ứng với phòng Nhã Cư Cách, đúng là phòng họp của buổi họp hội nghị thị trưởng.

Thời gian không còn kịp nữa, nàng quyết định trước tiên là phải báo cảnh sát, như vậy, cảnh sát sẽ cử một chuyên gia đến gỡ quả bom.

Hạ quyết tâm, Ôn Đề Nhi liền lấy di động ra để gọi điện.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, giống như có người tới!

Trái tim Ôn Đề Nhi đập nhanh lên một chút, nhìn nhìn bốn phía, ngoài phòng vệ sinh trong phòng ra, không còn chỗ nào có thể trốn.

Thế là, nàng nhanh chóng trốn vào phòng vệ sinh.

Cách cánh cửa, nàng không nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài, nhưng nghe được tiếng mở cửa bên ngoài.

Người đó cơ hồ chỉ đứng trước cửa phòng thoáng nhìn vào, không có bước vào, sau đó đóng cửa lại.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt......

Cái âm thanh gì?

Ôn Đề Nhi dựng lỗ tai nghe, hình như là âm thanh khoá cửa lại ?

Đợi hồi lâu, ngoài cửa rốt cuộc an tĩnh, nàng mới dám đi ra.

Thử mở cửa ra, phát hiện cửa bên ngoài đã bị người ta khoá lại.

Ôn Đề Nhi than một tiếng, thật là sơ suất , kinh nhiên nàng lại bị người ta nhốt ở nơi này.

Cũng may, ở đây chỉ là lầu 2, muốn trốn thoát cũng dễ, hơn nữa bên ngoài cửa sổ không có gắng lưới chống trộm.

Ôn Đề Nhi quay người đi đến bên cửa sổ, đi ngang qua bom định giờ, nhịn không được thoáng nhìn chút, thời gian còn lại:20 phân 01 giây.

Khiếp, thật là nguy hiểm!

Ôn Đề Nhi lập tức lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

Nhanh chóng phát hiện ra, tín hiệu di động của nàng không có, rõ ràng có người che chắn tín hiệu di động vùng này, không biết 110 có gọi được hay không.

Ôn Đề Nhi thử chút xíu, kết quả vang lên [tu tu tu] vài tiếng sau liền không giải quyết được gì.

Được rồi, trước tiên là rời khỏi nơi này rồi tính sau, nàng không muốn bị nổ chết không toàn thây tại nơi này.

Ôn Đề Nhi mở cửa sổ, nhìn nhìn bên ngoài, phía sau là dòng sông, cách chính giữa là con lộ khoảng 2 mét .

Lầu hai nhìn không cao, nhưng muốn nhảy xuống thì.....

Mặc kệ, bị thương chút cũng đỡ hơn là chết.

Ôn Đề Nhi cắn chặt răng, nhảy xuống.

"Lộp bộp......" Tuy là điều chỉnh tốt tư thế rơi xuống đất, nhưng không ngờ trên mặt đất có cục đá, chân đạp trúng phải cục đá bị trặc một chút, đau đến nàng muốn rơi nước mắt.

Tiếc rằng bây giờ không phải là lúc mình đau, Ôn Đề Nhi khập khiễng đi trên lối đi, trên đường đi cầm di động, rà tìm nơi có tín hiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net