Chương 320-Có một việc muốn cầu xin anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Thừa Huân không lưu tâm nói, "Có muốn mua cho em một căn nhà gần đấy? Thuận tiện em đi học, bình thường cũng có thể không ở trường."
Ôn Đề Nhi giống như nhìn thiểu năng nhìn gương mặt tuấn mỹ của nam nhân, Kiều Diêm Vương chắc không phải là đang phát bệnh chứ?
Nghĩ như vậy, tay nhỏ của thiếu nữ nhanh chóng áp lên cái trán nóng ấm của nam nhân, "Anh không phải lại phát bệnh rồi chứ?"
Trả lời nàng, nam nhân đột nhiên cúi xuống hôn một cái.
Chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt, liền buông tha đôi môi anh đào của nàng.
"Bác sĩ nói, hôn có thể giúp cảm xúc bình ổn."
"...."
Nàng thế nào không thể tin loại lời nói quỷ này chứ?
Nhưng mà, đề nghị này thật không tệ.
Không biết tại sao, tâm tình của Ôn Đề Nhi đột nhiên rất vui vẻ, hai tay ôm lấy cổ hắn, chủ động diễn tốt vai diễn "thuốc tốt trị bệnh".
-----
Ở dưới gốc cây cách đó không xa, Bộ Khinh Khinh ão não đập đập điện thoại.
Thật là, vừa chụp được cảnh tốt đẹp, liền hết pin!
Đây là cảnh thiếu phu nhân chủ động hôn thiếu gia a, nếu như có thể chụp lại cho lão thái gia xem, bệnh của lão thái gia nhất định sẽ lập tức khoẻ lại.
Ầy, đáng tiếc, đáng tiếc....
------
Thời gian ngọt ngào lúc nào cũng có hạn.
Kiều Thừa Huân hận không thể đem thiếu nữ trói lại bên cạnh, tiếc là tối nay nàng có lớp, sau khi cùng nàng ăn tối ở nhà hàng cao cấp gần trường học, Ôn Đề Nhi liền đem hắn đuổi đi.
Chọn nhà hàng cao cấp, lý do của Ôn Đề Nhi là, nơi đó người ít sẽ không dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Vì cuộc sống an tĩnh ở trường sau này, nàng chỉ có thể uỷ khuất bản thân nuốt vào bữa ăn này.
Trên chiếc Maybach lái về Kiều gia, Bộ Khinh Khinh ngồi trên ghế lái phụ, cầm lấy điện thoại, vui vẻ đợi điện thoại sạc pin.
"Thiếu gia, hôm nay tôi chụp được đồ tốt, đáng tiếc điện thoại tôi hết pin rồi, đợi chút nữa sạc xong sẽ cho cậu xem."
"Là đồ gì?"
"Ha ha ha" Bộ Khinh Khinh khoa trương cười lớn, "Không cho cậu biết."
Kiều Thừa Huân có loại xúc động muốn đem nàng vứt xuống xe.

Xe chạy tốc độ vừa phải, về đến nhà đã 8 giờ tối hơn, Kiều Thừa Huân trực tiếp tịch thu điện thoại của Bộ Khinh Khinh, sau đó tự khoá mình ở thư phòng.

Bộ Khinh Khinh không vui đứng bên ngoài cửa, nhỏ giọng ai oán, "Thiếu gia, cậu như vậy sẽ đánh mất bảo bảo !!!"

Trong thư phòng.

Kiều Thừa Huân nhìn đoạn video ấy, nữ hài của hắn đối với anh rễ nàng nói----

"......anh ấy chưa từng đi trêu ghẹo các nữ nhân khác, càng không đối với em nặng lời. Hơn nữa anh ấy còn là siêu anh hùng của em, lúc tính mạng em gặp nguy hiểm, anh ấy liền không màng đến bản thân đem em bảo vệ trong ngực, lúc em nũng nịu anh ấy sẽ mềm lòng, lúc em gây chuyện, cho dù là nửa đêm, anh ấy cũng sẽ mặc áo ngủ chạy đến đón em về nhà, nam nhân tốt như vậy, em tại sao không yêu chứ?"

Mỗi một việc nàng nói, đều là những hàng động hắn vô tình hay cố ý làm ra.

Không nghĩ đến nàng đều đem những việc này ghi nhớ trong lòng, hơn nữa còn nhớ rất rõ.....

Nam nhân tốt như vậy, em tại sao không yêu chứ?

Câu nói này, là thật sao?

Kiều Thừa Huân nâng môi cười, lấy điện thoại của mình ra, gởi một tin nhắn wechat cho nàng: Khinh Khinh đưa tôi xem một đoạn video.

Nửa phút sau, thiếu nữ kinh ngạc hỏi lại: Đoạn video nào???

Huân: Nam nhân tốt như vậy, tôi tại sao không yêu chứ?

Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Cái đó là bởi vì tôi muốn ngăn cản anh rễ nên mới nói vậy.

Huân: Hắn đối với em có ý.

Bạo Tậu Ngự Tỷ: Tôi đối với hắn chẳng có gì.

Đây tính là lời giải thích của nàng sao?

Bạc môi của Kiều Thừa Huân nâng lên một nụ cười vừa ý, đáp lời: Nhớ rõ, em là vợ của tôi, ở bên ngoài chú ý thân phận.

Bạo Tẩu Ngự Tỷ: Có một việc tôi muốn cầu xin anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net