Chương 6- Tiểu bạch hoa rất đáng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi quán bar, Ôn Đề Nhi ghé hiệu thuốc gần đó mua một viên thuốc tránh thai, mặc dù nói lúc nãy là lần đầu tiên của nàng, nhưng cũng không thể không phòng tránh, vạn nhất sơ suất lưu lại huyết mạch của Kiều gia, giữ lại nàng sẽ bị một trận nước bọt tanh hôi dìm đến chết.

Ngay đêm về đến Ôn gia, phòng khách đặc biệt náo nhiệt.

Cha nàng Ôn Chấn Quốc, sau là mẹ Hoàng Ngọc Linh, chị hai Ôn Lệ Nhi, trước là vị hôn phu Khương Thiện Vũ, ba cô sáu bà thân hay không thân, anh chị em họ lộn xộn tập trung tại một chỗ.

Cục diện như kia, sắp giống đại hội đánh nhau rồi, nếu có thêm cái chuồng heo khẳng định sẽ càng giống.

Ôn Đề Nhi cảm thấy da đầu phát ngứa, tuy nhiên không phải sợ hãi, mà là cảm thấy phiền phức.

"Cha." Ôn Đề Nhi khách khí gọi một tiếng.

Đối với cha, nàng vẫn còn vài phần tình nghĩa, suy cho cùng cũng là người sinh ra nàng.

Còn những người họ hàng khác thì quên đi vậy, trực tiếp xem như không thấy.

Trước năm 12 tuổi nàng vẫn còn sống vui vẻ trong cô nhi viện, sau đó cha tìm đến, không chỉ đem nàng về nhà, còn thường giúp đỡ cô nhi viện.

Chỉ ở điểm này, liền đủ để nàng biết ơn.

Mặc dù nói 8 năm sau ở Ôn gia sống nàng không chút vui vẻ, nhưng nàng đã học được rất nhiều thứ.

Ví dụ như: tự bảo vệ bản thân, ẩn nhẫn chịu đựng, và thông minh.

Gương mặt già nua của Ôn Chấn Quốc thâm trầm, nghiêm nghị nói: "Đề Nhi, lúc nảy con đã làm nên chuyện tốt gì ?"

Ôn Đề Nhi khoác lên vẻ mặt tiểu bạch hoa, đáng thương nói: "Con ăn bánh kem mà chị hai cho, sau đó liền ngất xỉu, tỉnh lại liền phát hiện con và Kiều thiếu gia đang cùng nằm trên giường, chuyện sau đó chị hai bọn họ đều biết cả rồi, chị hai chắc là đã nói với cha rồi ạ?"

Ôn Lệ Nhi cố ý vặn vẹo đáp: "Mày nói bậy! Mọi người ăn bánh đều không vấn đề gì, chỉ mày có vấn đề, rõ ràng chính mày không cần mặt mũi câu dẫn Kiều thiếu gia, đừng đổ oan cho tao!"

Lòng Ôn Đề Nhi nổi lên sự chán ghét, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, giả vờ tuyệt vọng nói: "Vốn dĩ bây giờ tôi cũng đã mất hết danh dự, các người nói thế nào thì thế đó vậy."

"Đề Nhi, con..." Ôn Chấn Quốc lòng đau vô cùng, đứa con gái nhỏ lanh lợi nghe lời của hắn, haz....

Mẹ ruột của Ôn Lệ Nhi, Hoàng Ngọc Linh dè bĩu coi thường, " Chính mình hạ tiện còn đổ oan cho Lệ Nhi của chúng ta, loại hạ tiện có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, làm nhục máu mủ Ôn gia chúng ta."

Chị họ Đường Nhã Vi tiếp lời phụ hoạ, " Vốn dĩ chính là loại hạ tiện từ thùng rác nhặt về, còn muốn gả cho Khương thiếu gia, hôn sự này bãy bỏ thôi, thật mất mặt!"

Em họ Ôn Hiểu Hiểu cũng phụ hoạ, " Bác lớn, bác xem xem thái độ của chị ba, chị ấy lên giường cùng người khác còn không biết hối lỗi, Khương gia có thể tha thứ cho loại con dâu này sao?"

Làm đại biểu cho Khương gia, Khương Thiệu Vũ lòng đầy căm phẫn nói: "Bác Ôn, duyên phận của cháu và Đề Nhi đã không còn, hôn sự này cháu sợ rằng không thể tiếp tục."

Nữ nhân bị nam nhân khác dùng qua, hắn cảm thấy dơ bẩn.

Hơn thế nữa, nam nhân đó là Kiều Thừa Huân.

Nữ nhân Kiều Thừa Huân dùng, chính là một đôi giày rách, hắn tuyệt đối sẽ không dùng lại một lần nào nữa.

"Ây" Hoàng Ngọc Linh gấp gáp khuyên nhủ, "Thiện Vũ, cháu có thể suy xét một chút Lệ Nhi nhà bác, mặc dù Lệ Nhi lớn hơn cháu 1 tuổi, nhưng con bé luôn vì người khác lo lắng hiểu chuyện, tính tình tốt thân hình đoan chính, kết bạn cũng rất ổn, bên cạnh không hề có loại bạn xấu xa."

"Đúng đúng đúng, chị Lệ Nhi và anh Thiện Vũ mới là trời sinh một cặp!"

"Khương thiếu gia, chị Lệ Nhi của chúng ta rất tốt!"

"Anh nếu như cưới chị Lệ Nhi, bảo đảm sẽ hạnh phúc cả đời."

——-

Nghe thấy lời nói bát nháo của bọn họ, lòng Khương Thiện Vũ nổi lên trận trận phản cảm.

Hắn không thích nữ nhân lớn tuổi hơn hắn, cũng không thích loại nữ nhân giống Ôn Lệ Nhi, nhưng hôn nhân thương mai của Khương-Ôn gia là bắt buộc, nếu hôm nay Đề Nhi không thể, hắn chỉ có thể cưới Ôn Lệ Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net