Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

100. Dao đã chuẩn bị tốt.

An Nhiên cầm con dao xuống dưới, đầu tiên là vào phòng nhìn Oa Oa, sau đó vào bếp mở vòi nước nhìn dòng nước chảy ra. Không được rồi, dù cho tiểu khu này được mệnh danh là sử dụng hệ thống lọc nước tiên tiến nhất thì thứ nước chảy ra vẫn vàng vàng, không thể uống trực tiếp được.

Vậy nếu đun sôi nước thì sao, uống nước cất cũng được chứ?

Trong đầu An Nhiên có ý nghĩ kì lạ như vậy cho nên đã đi kiểm tra xem xét hệ thống điện của căn nhà. Không có điện, nhưng vẫn còn khí gas để đun nấu, ống ngầm dẫn khí gas không bị phá hỏng.

Nhưng sử dụng khí gas để đun nước cất uống cũng không phải kế sách lâu dài, bởi vì cô không biết khí gas sẽ được cung cấp tới bao giờ, thật may là Oa Oa vẫn còn nhỏ, bé chỉ cần uống sữa mẹ, không cần phải uống nước.

Nhưng cô cần nha, vốn dĩ cô nghĩ mình có thể đi ra ngoài tìm vật tư nhưng giờ thì không được, toàn bộ đồ ăn đồ uống đều đã bị nhóm người Vương Tân cướp đoạt đi, cô phải nghĩ cách để cướp về đúng không?

Nhưng cô còn chưa nghĩ ra phải dùng phương thức gì để cướp đồ về, có thể lén tập kích hay gì đó không nhỉ, Vương Tân không phải nói sẽ đến tìm cô hay sao? Cô có thể nhốt gã ở trong phòng, chỉ cần gã đến một mình, cô sẽ có biện pháp đối phó với gã.

Cô nghĩ trong đầu những việc mà chốc lát nữa sẽ làm và điều quan trọng nhất là dao đã chuẩn bị tốt.

Nghĩ vậy, những nóng nảy trong nội tâm của An Nhiên dần yên lặng xuống, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, đóng cửa bếp lại, đi về phòng ngủ của mình và Chiến Luyện, lấy một bộ quần áo yoga từ trong tủ mặc vào, lấy dây lưng quân dụng cột vào eo, con dao kia cũng cột chắc vào dây lưng.

Cô chải chải mái tóc dài, nhưng chải không được nên tùy ý cầm một chiếc dây thun buộc mớ tóc dài hỗn độn giống như ăn mày của mình lên bó thành một búi sau đầu.

Cô còn cố ý luyện tập trước gương một chút, nhìn gương mặt đen sì của mình rồi nhìn xuống dưới không biết làm cách nào mới có thể rút con dao trên eo ra nhanh nhất, thật sự không thuận tiện.

Oa Oa đã được thay tã mới, mọi sự đã chuẩn bị tốt chỉ thiếu Vương Tân.

"Leng keng! Leng keng!!!"

Ngay lúc này chuông cửa vang lên, An Nhiên đứng trước gương lớn ngẩn ra, nhớ lời Vương Tân nói, gã muốn cô tắm rửa sạch sẽ, một chút nữa gã sẽ đến tìm cô, nhưng cô còn chưa tắm rửa sạch sẽ đâu. Cô vội vàng chạy đến nhìn qua mắt mèo ở cửa, không phải Vương Tân, là Lưu Viện hàng xóm ở đối diện.

Vì thế An Nhiên mở cửa, nhìn cô ấy với thần sắc bất an hoảng sợ ngoài cửa:

"Viện tỷ, chị làm sao vậy?"

"Trước khi cô về, Vương Tân và người của gã, cầm một quả táo đến tìm tôi, bảo tôi mở cửa, tôi... tôi đã nói trong chốc lát sẽ đi đến phòng bảo vệ tìm bọn họ."

Nước mắt Lưu Viện rơi xuống, đôi tay đẩy cánh cửa nhà An Nhiên ra, sau đó đẩy mạnh một đứa bé trai khoảng 5 tuổi vào cửa, nói với An Nhiên:

"Cô giúp tôi chăm sóc Hằng Hằng, tôi không muốn để bé thấy..."

Thấy cái gì, thấy cô ấy bị đám Vương Tân luân bạo sao.

Vừa rồi Lưu Viện đã để Hằng Hằng ở trong nhà một mình rồi khóa cửa lại, khi ra cửa chuẩn bị đi phòng bảo vệ lấy quả táo, thì ngay lúc đó An Nhiên trở về.

Cô ấy vốn không muốn đi, trong tâm đang lưỡng lự, thì An Nhiên đột nhiên đi ra từ thang máy, vì vậy cô vội xoay người trở về phòng của mình.

Hằng Hằng là con trai của Lưu Viện, mới 5 tuổi, ngày thường cũng rất thân thiết với An Nhiên, nhưng lúc này bé lại liều mạng lui về sau gắt gao túm chặt tay Lưu Viện, không muốn đi vào nhà An Nhiên.

-----------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net