Chương 141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

141. Cô không có tư cách để oán hận

Quả nhiên, khi An Nhiên đẩy xe nôi đến bên cạnh cổng lớn, 5 người đàn ông kia đã không biết trốn đi đâu, mặt đất vốn đã được dọn rửa sạch sẽ lại bị Vân Đao thả một đám tang thi đi vào. An Nhiên vội vàng đẩy mạnh xe nôi vào trạm gác, đóng kín cửa kính lại, thừa dịp Oa Oa không khóc, cô cầm con dao của chồng cũ, xông lên đâm vào đầu của vài con tang thi đang rải rác quanh đấy.

Lúc này, trong đầu An Nhiên vẫn luôn nghĩ đến những động tác cầm dao đâm vào cô của Vân Đào, cô tận lực đẩy nhanh tốc độ vung dao đâm chọc của mình theo tốc độ của hắn, thủ thế hay động tác cầm dao cũng cũng học theo hắn. Sau khi giết một con tang thi xong không cần suy nghĩ nhiều mà nhảy lên đâm vào con tiếp theo, vung một dao đi xuống không chỉ dùng sức cổ tay mà eo lưng cũng phải dùng lực.

Giết được khoảng 20 con tang thi, thì Oa Oa tỉnh, bé con khóc lóc nằm cô độc trong chiếc xe nôi, An Nhiên thu lại thế công kích, nhìn thoáng qua Vân Đào vẫn còn đang chiến đấu hăng hái, cô chạy về chăm sóc Oa Oa.

Cô đẩy Oa Oa về nhà, cho bé bú xong, mình cũng ăn vài thứ, sau đó đặt Oa Oa trên xe nôi rồi lại đi xuống lầu, quá trình này mất khoảng 1 tiếng, mà Vân Đào vẫn còn ở dưới tầng giết tang thi như cũ, trên mặt đất gần cổng đã phủ kín toàn bộ thi thể của chúng.

Cô cũng không dong dài nữa nhìn Oa Oa yên lặng nằm trong xe nôi, cô nhẹ giọng nói với bé con đang ngước lên nhìn với đôi mắt to tròn:

"Bảo bối ngoan, con không được quấy mẹ nhé, mẹ đi giết tang thi nha, nếu đi tiểu hay ị thối thối thì kêu mẹ được không."

Oa Oa mới không thèm đếm xỉa đến cô, bé chỉ nhìn chằm chằm lên nóc xe đang cực kỳ tập trung tinh thần nghiên cứu hình vẽ trắng đen trên đó, An Nhiên theo ánh mắt của đứa nhỏ nhìn lên, hình vẽ kia chính là Logo của xe, cũng không có gì đẹp, không biết vì sao Oa Oa lại nhìn đến nhập thần như vậy.

Nhưng mà chỉ cần bé không quấy thì đã là một hiện tượng tốt với cô rồi, An Nhiên có thể giết nhiều thêm mấy con tang thi, nhưng dù sao thì Oa Oa mới được hơn một tháng tuổi, đứa nhỏ chỉ cảm thấy hứng thú nhất thời với hình vẽ đen trắng trên nóc xe mà thôi, lực chú ý cũng không bảo trì được lâu.

Vì thế nếu Oa Oa mà quấy khóc, An Nhiên nhất định phải buông bỏ công việc đang làm, mà nhanh chóng đến bên người Oa Oa, thay thế đứa nhỏ giải quyết các loại vấn đề như mệt nhọc đói bụng với nước tiểu ị phân v v ...... miễn cho cô nhỏ khóc lên hấp dẫn càng nhiều tang thi lại gần.

Thời gian trôi qua một ngày từ bình minh đến hoàng hôn, Oa Oa khóc khóc quấy quấy ngủ ngủ, An Nhiên đánh đánh giết giết nghỉ nghỉ.

Sau một lần dọn dẹp cho Oa Oa xong, An Nhiên thừa dịp trời chưa tối hẳn đi thang máy xuống. Cổng lớn đã im ắng, cô cảm thấy kỳ quái đẩy xe nôi đi gần đến trạm gác, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt Vân Đào đang ngồi hút thuốc ở ven đường, trên người hắn là một thân toàn máu đen đặc dính, nhìn cô đi ra từ chung cư, hắn ném điều thuốc trong tay xuống, nói với cô một câu:

"Sớm mai đến phòng an ninh."

Sau đó không đợi An Nhiên đáp ứng, đã dẫm lên thi thể tang thi đầy đất, rời đi.

Vân Đào vẫn không lấy số kim cương trong đầu chúng như cũ, trừ bỏ giết tang thi và chơi đùa với Hằng Hằng ra, dường như hắn không hứng thú với bất luận cái gì, kim cương đầy đất cũng không nhặt mà để lại toàn bộ cho An Nhiên xử trí.

Hôm nay Vân Đào giết chóc rất nhiều, giết từ sáng đến tối, thi thể tang thi một tầng lại một tầng trồng chất dưới mặt đất tiểu khu, An Nhiên chỉ nhặt mấy con cá lọt lưới, cũng giết không ít, mà xem ý của Vân Đào, thì số kim cương trong đầu chúng đều cho một mình An Nhiên.

Tuy rằng bị khinh thường như vậy nhưng cô là trói buộc, cô không có tư cách để oán giận!

------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net