Chương 171

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

171. Kho lúa chạy rồi.

Vân Đào dẫn đầu chạy đến một xe tải chở mấy thùng xăng, hắn tặng cho con tang thi đang chặn đường một đấm nát đầu, rồi quay lưng chém cho con tang thi đang nhào đến một dao, sau đó đấm vỡ cửa kính xe tải.

Hắn mở cửa, chui vào ghế điều khiển, kéo ra hai dây điện ở ổ khóa ra bắt đầu nổ máy.

An Nhiên ôm Oa Oa chạy theo sau Lưu Viện, cô lắng tai nghe những âm thanh ở đằng trước trạm xăng, tiếng kêu đánh kêu giết vang trời, giống như có một nhân vật rất lợi hại nào đó vừa đến.

Cô vừa chạy ra khỏi cửa được vài bước, thì hai người đàn ông giữ cửa không biết có phải do đã biến thành người có dị năng lực lượng hay không mà không dễ dàng bị giết chết như trước. Ăn một dao của Vân Đào cũng không làm họ bị mất mạng, có 1 người còn lung lay đứng dậy rồi trực tiếp đuổi theo An Nhiên.

Người đàn ông bị trúng một dao bắt được lưng áo của cô, trong miệng hùng hùng hổ hổ kêu gào không cho cô chạy trốn. An Nhiên ôm chặt chiếc địu bên trong có Oa Oa, cố gắng xoay người lại bàn tay vói ra sau dùng tốc độ cực nhanh rút dao trên eo ra, thọc một cái vào bụng người đàn ông đang chặn đường mình.

Sau đó, cô rút dao ra khỏi bụng hắn, trên trán đã toát một tầng mồ hôi tinh mịn. Khi quay đầu cô chợt thấy được cô bé gái ở trong phòng cách vách, đôi tay nhỏ bé vẫn tóm lấy song sắt như cũ, không mặc quần áo, trơ mắt nhìn cô. Những người đàn ông trong phòng hình như đã chạy hết đi đánh nhau.

An Nhiên sửng sốt một chút, nhìn vào đôi mắt của cô bé, cô chỉ cảm thấy trong đôi mắt ấy không hề có bất luận cảm xúc gì, người khác sống, người khác chết, người khác sống trong thiên đường hay chết trong địa ngục, tựa hồ không có liên quan gì đến cô bé này nữa, cô bé đã hoàn toàn mặc kệ, đôi tay nhỏ bé chỉ nắm chặt song cửa sổ, cứ lăng lăng nhìn An Nhiên, nhìn cô giết người, nhìn người bị cô giết.

"Em có đi không?" Không hiểu sao An Nhiên lại hỏi cô bé một câu như vậy, trong lúc cô vội vàng ôm chặt Oa Oa với biểu tình nóng vội.

Khuôn mặt bé gái kia vốn chết lặng, yên tĩnh bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên một chút tươi cười hy vọng, đôi mặt sáng ngời gật đầu với An Nhiên. Cô bé xoay người, kéo một tấm khăn trải giường khoác lên người rồi mở cửa chạy đến trước mặt An Nhiên, cô bé ấy duỗi tay, túm lấy quần áo của An Nhiên có chút không muốn xa rời.

An Nhiên xoay người, một tay che chở cho Oa Oa trước ngực, một tay giơ con dao của chồng cũ lên. Chợt một người đàn ông không biết từ đâu vọt đến trước mặt bọn họ, An Nhiên chém một dao vào người hắn, không biết chém trúng vào đâu, cô chỉ nghe được tiếng thét thảm thiết ở bên tai, rồi chạy vọt qua.

"Nhiên Nhiên, nhanh lên xe đi!"

Lưu Viện đã chạy vòng qua mấy con tang thi, ôm Hằng Hằng lên ngồi trên ghế phụ, nhô đầu ra. Lúc này Vân Đào đã nổ được máy chiếc xe tải kia, hắn thấy An Nhiên bị tụt lại phía sau, tựa hồ toàn bộ nhóm người này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Vì thế hắn mở cửa xe, trực tiếp làm cửa xe nện vào người một con tang thi đang nhào tới. Sau khi nhảy ra ngoài xe, hắn xoay người chạy đến tiếp ứng cho cô. Còn An Nhiên một tay che chở Oa Oa, một tay cầm dao, thấy ai tiến đến trước mặt mình, cô không quan tâm gì hết chỉ biết vung tay thọc cho một dao.

Ai cần biết đối phương là người hay tang thi chứ, ai chặn đường cô cô sẽ chọc người đó.

Kho lúa di động muốn bỏ chạy, tất nhiên đây là một chuyện lớn, ngay cả người không chạy tới phía trước trạm xăng liều mạng với tên buộc khăn trùm đầu hải tặc thì cũng không thể buông tha cho kho lúa di động được, vì thế trong lúc hỗn loạn, có người thấp giọng kêu lên:

"Kho lúa chạy rồi! Người đàn bà kia chạy rồi!!"

-------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net