Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

35. Sống sót như thế nào đây?


Những tang thi vừa muốn bao vây An Nhiên lại nhưng chúng không có bất luận trì hoãn gì đã bị thanh âm của đồng xu ném vào tường hấp dẫn qua đó, cho nên cô thuận lợi xách theo rổ hoa quả, dẫm lên thi thể tang thi ở kẹt cửa đi vào hành lang khu cách ly.

Đương nhiên, lúc này cô cẩn thận hơn một chút, chạy vào phòng cách ly xong lập tức nhìn lại, quả nhiên phát hiện có một con tang thi không đi theo con đường 'bình thường' trước đó, nó không đi tới nơi tiền xu phát ra thanh âm mà ngược lại đi theo thanh âm của tiếng nilon cọ xát.

Thực ra vốn dĩ nó đang đứng ngay cạnh cửa phòng cách ly, An Nhiên cầm rổ hoa quả đến gần, tất nhiên là nó đi theo phía sau An Nhiên, trực tiếp nhào vào khe hở ở cửa phòng, nếu An Nhiên chậm chân vài giây vai cô sẽ bị nó bắt được.

Cô xoay người, chờ con này đuổi theo vào khe cửa, nhìn nó ngã trên xác của đồng loại, cô vung tay không hề do dự giết nó. Sau đó nhìn con dao gọt hoa quả đã hơi cong lại, cô trốn ở phía sau cửa kim loại dày nặng hô hấp dồn dập chờ mấy con tang thi đang bủa vây kia tản đi.

Theo thời gian trôi qua, những con tang thi này lúc đầu hành động rất cứng đơ, giờ bắt đầu động tác của chúng linh hoạt hơn một chút, ban đầu tư thế đi đường nhìn giống như nhân sĩ bị thiểu năng trí tuệ không tiện hành động, hiện tại tay chân đã có thể uốn lượn, thính giác tựa hồ cũng nhanh nhạy hơn một chút.

Thanh âm túi nilon rất nhỏ chúng cũng không buông tha.

Tâm An Nhiên đột nhiên trầm xuống, cô ý thức được thực sự tang thi sẽ tiến hóa, cũng may mắn trước tiên mình đã giải quyết hết số tang thi nhỏ trong phòng, đồng thời An Nhiên cũng cực kỳ hoảng sợ, con đường sinh tồn càng ngày càng trở nên khó khăn, cô chỉ có một mình, còn mang theo hai đứa nhỏ, sẽ sống sót như thế nào đây?

Không bao lâu, tang thi ngoài cửa kim loại vì mất đi mục tiêu mà tản ra tứ tán, với ý thức trách nhiệm của một người mẹ, cô nhanh chóng tỉnh lại, không phấn chấn thì không được, hiện tại cô không thể chết được, không thể suy sụp, bởi vì cô vừa chết, không phải một mạng người mà là ba mạng.

Tim cô đập thình thịch, xách theo rổ hoa quả đi vào phòng, thời gian lấy rổ hoa quả cũng không tốn bao nhiêu, Oa Oa và con trai của Trần Kiều cũng chưa tỉnh, phòng đặt lồng kính cách cửa kim loại một hành lang nhỏ và một cánh cửa mỏng, nên khi cô bóc túi nilon đóng gói cũng không làm đám tang thi ngoài cánh cửa nghe thấy, An Nhiên đi vào dựa vào cánh cửa mỏng, bắt đầu mở rổ quả ra.

Rổ rất lớn, bởi vì đây là quà mà người nhà muốn đưa cho bác sĩ nên có rất nhiều trái cây mới mẻ có táo, lê, còn một trái dưa Hami cùng một ít vải, nhãn, bơ linh tinh, trái cây không phải cùng một mùa. Khi mà nông nghiệp xã hội phát triển, muốn trái cây bốn mùa có thể gom đủ trong chiếc rổ như này là điều quá đơn giản. An Nhiên không có nước rửa tay, chỉ có thể dùng bàn tay dơ hề hề chọn hoa quả, cô cảm thấy mình đói lâu như vậy nên chọn thứ quả bổ bổ một chút, cô cầm một quả bơ lên lột vỏ bắt đầu ăn.

Ăn một quả không no, cô lại lấy thêm một quả nửa, quả sau mới ăn hết một nửa cô đã no rồi, tay cô vừa cầm nửa quả bơ còn lại, vừa ngáp một cái, nghiêng người nằm xuống mặt đất, cô rất mệt nên dần dần nhắm mắt lại ngủ.

Trong màn đêm ngoài bệnh viện, cơn mưa bên ngoài vẫn lúc rơi lúc ngớt, cho đến khoảng 6 giờ, mặt trời lại bắt đầu xuất hiện trên không trung, bầu trời sáng dần.

-------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net