Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

88. Con đừng khóc!!

Hiện tại Hồ Trinh và An Nhiên không ở đây cho nên Trần Kiều trộm hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Văn, hôn mạnh đến nỗi khiến bé đang ngủ say cũng bị đánh thức dậy, còn hừ hừ hai tiếng bất an, lúc này cô ta mới bỏ qua, ôm A Văn và xách theo một túi đồ ăn lớn, chuẩn bị đi vào cầu thang vận chuyển rác, hội hợp với An Nhiên và Hồ Trinh.

Khi đi ngang qua cửa thoát hiểm, Trần Kiều nghe được âm thanh gì đó vang lên ở bên trong, hình như là âm thanh có người ở bên kia dùng móng tay cào vào cửa, trong lòng cô ta cả kinh, chạy nhanh vào cửa cầu thang vận chuyển rác, nhưng mới chỉ chạy hai bước, A Văn trong lòng ngực tỉnh dậy, mở miệng khóc.

Trần Kiều mở to hai mắt nhìn cửa lối thoát hiểm "rầm" một tiếng mở tung ra, 3-4 con tang thi chen chúc nhau ùa ra, bên trong cầu thang thoát hiểm mơ hồ còn nhìn thấy mấy con tang thi nhi đồng đang bò xuống dưới, đây chắc hẳn là tang thi ở trên tầng 6, không biết tại sao có thể mở được cửa cầu thang an toàn rồi bò từ tầng trên xuống.

Con tang thi dẫn đầu còn hướng về phía A Văn kêu "Hô hô" vài tiếng, nghe theo nó chỉ dẫn, mấy con tang thi ở phía sau càng xác định mục tiêu, nhanh chóng xúm lại di chuyển về phía Trần Kiều.

Cô ta hoảng sợ tới mức hét lên một tiếng, ôm A Văn và túi đồ ăn, chạy mất mạng hướng về phía cầu thang bên này, mà lúc này A Văn vẫn luôn khóc, khi Trần Kiều đi vào được đến cầu thang chuyển rác, đi xuống tầng 2 chưa kịp chạy xuống tầng 1, thì ở đại sảnh tầng 1 nơi tiếp giáp với cửa cầu thang chuyển rác, cũng có 4 con tang thi du đãng đã đẩy được cửa ra.

Đám tang thi này tiến hóa thật sự rất nhanh, chẳng những thính giác nhanh nhạy hơn rất nhiều mà dường như còn thức tỉnh năng lực triệu hoán đồng loại, trước kia tang thi sẽ không biết kêu gào vậy mà hiện tại có một số con cá biệt đã có thể kêu lên được, vừa kêu một tiếng thì hiệu quả như nhất hô bá ứng.

Cả trên lẫn dưới đều bị giáp công, Trần Kiều chỉ có thể ôm A Văn chạy trở lại tầng 3, tầng 3 không có tang thi, nhưng A Văn vẫn luôn khóc, kéo giọng thét lên, cô ta gấp muốn chết, đứa bé mà cứ khóc như vậy, tang thi trong cầu thang sẽ bò hết lên tầng 3 mất.

Hơn nữa hiện tại cô ta cũng không ra được, vừa rồi thoáng nhìn xuống cô ta rõ ràng thấy có vài con tang thi đang ở cầu thang chuyển rác tầng 1.

Trong lòng Trần Kiều gấp muốn chết, tầng 3 to như vậy, cô nhìn trái phải, lại nhìn A Văn trong ngực, tức giận đung đưa rất mạnh đứa bé ở trong ngực một cái, còn quát:

"Con đừng khóc nữa, còn khóc sẽ làm tang thi tới đây, con đừng khóc!!!! Chúng ta sẽ bị ăn luôn đó."

Đứa bé còn nhỏ như vậy làm sao nghe hiểu được cô ta? A Văn vẫn luôn khóc, Trần Kiều tóm chặt lấy bé, đung đưa càng ngày càng mạnh giống như đang sàng thóc, càng đung đưa, A Văn càng khóc lợi hại.

Hồ Trinh vẫn luôn lo lắng cho A Văn, cô ấy đứng ở cửa cầu thang tầng hầm ngầm, nôn nóng nhìn lên trên, dường như cô nghe thấy tiếng A Văn đang khóc, quá nóng lòng cho nên đã từ tầng hầm lên đến tầng 1.

Vừa vặn nhìn thấy ước chừng khoảng 4 con, đang bò lên tầng 2, mà cửa cầu thang tầng 1 đã bị phá hỏng khóa, tang thi cuồn cuộn không ngừng ùa vào, lục tục bò lên nơi mà tiếng khóc truyền ra.

Hồ Trinh vội vàng quay lại, chạy nhanh ra vội vàng gõ cửa sổ xe An Nhiên, nhìn cô ngồi ở trên ghế điều khiển, gấp gáp nói:

"Dường như Trần Kiều và A Văn bị tang thi chặn ở trên tầng rồi."

An Nhiên ngồi xe sửng sốt, Trần Kiều này không phải chỉ đi ôm đứa nhỏ xuống hay sao? Tang thi ở tầng 3, tầng 4, lẫn tầng 5 và trong cầu thang chuyển rác tất cả đều đã bị An Nhiên giải quyết, vì sao mà vẫn còn bị vây chặn ở trên tầng? Vì thế An Nhiên hỏi:

"Ở tầng mấy? Cô ta không phải chỉ đi lên ôm đứa nhỏ xuống thôi hay sao?"

------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net