Chương 519 - 522

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

519. Tang thi hệ thủy đến rồi!

Trên mặt Lôi Giang treo một mạt cười, hắn giơ một thủ thế im lặng với Đường Ti Lạc, nhỏ giọng nói:

"Lạc Lạc, em còn chưa mặc quần áo đâu, đừng gào lên! Em định để cho những thuộc hạ của ba em nhìn bộ dạng hai ta lúc này hay sao?"

"Anh đã làm cái gì, anh làm cái gì hả?"

Sắc mặt cô ta tái nhợt, nhỏ giọng nỉ non. Sao lại như thế này, sao cô có thể lên giường với Lôi Giang được? Làm sao có thể lên giường với kẻ này được?

Lôi Giang duỗi tay, vuốt ve đầu vai trần trụi của Đường Ti Lạc, cười nói:

"Em nói anh làm gì à? Lạc Lạc, anh cho rằng em không cự tuyệt, thì đó là đồng ý còn gì."

"Không phải, không phải, không phải, tôi không hề đồng ý, tôi không hề...."

"Không hề à?"

Lôi Giang thấy sắc mặt đối phương trở nên trắng bệch dáng vẻ đã hỏng mất, cũng không ép bức cô ta thừa nhận điều gì, chỉ cảm thấy có chút đắc ý, hắn đứng dậy mặc quần đùi vào, đi ra mở cửa phòng.

Vừa rồi dưới tác dụng của thuốc, tuy rằng thần trí của Đường Ti Lạc không quá tỉnh táo nhưng Lôi Giang làm gì với mình, cô ta cũng biết quá trình diễn ra như thế nào và có phản ứng. Nói thật cô ta không hề cự tuyệt, hiện giờ nghĩ lại tại sao bản thân lại không cự tuyệt đây?

Người quân nhân phụ trách bảo vệ đứng ngoài cửa phòng, báo cáo với Lôi Giang:

"Thưa ngài Lôi! Có đoàn người đang tới trong mưa."

Đường Ti Lạc vẫn còn đang trần truồng lỏa thể ngồi trên giường, hai tay ôm lấy thân thể run rẩy. Nghe vậy thì nâng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn về phía Lôi Giang đứng ở cửa, có chút hy vọng, pha lẫn phẫn nộ hỏi:

"Có phải Trương Bác Huân lại đuổi tới hay không? Vì sao mà giờ anh ta mới đến? Tôi muốn gặp anh ta, tôi muốn gặp anh ta."

Trong lòng, cô chợt thấy chút vui vẻ, người kia không sao hết, vẫn còn có sức lực tiếp tục đuổi theo cô nha. Nói thật, hiện tại cô không biết nên làm gì mới tốt, bản thân đã cùng với Lôi Giang làm chuyện này, cảm xúc sắp hỏng mất. Giờ cô cực kỳ, cực kỳ muốn nhìn thấy Trương Bác Huân, cô muốn người ấy mang mình rời đi khỏi nơi này, bởi có rất nhiều việc cô còn không nhìn được rõ ràng, lúc này cô càng không muốn đối mặt với Lôi Giang.

Nhưng người quân nhân kia lại lắc đầu, hắn đứng ở ngoài cửa, trả lời:

"Không phải, nhìn dáng vẻ không phải quân nhân."

Thấy Lôi Giang chẳng thèm mặc quần áo chỉnh tề, chỉ có độc một chiếc quần lót trên cơ thể, cứ như vậy kéo cửa phòng ra, mà hắn chỉ nghe thấy thanh âm cô Đường chứ không thấy người, lập tức trong lòng vị quân nhân kia chợt hiểu rõ.

Quả nhiên, đúng như cảm giác mà Lôi Giang tạo ra cho mọi người thấy đó là cảm tình của hắn và Đường Ti Lạc rất tốt. Chẳng qua ai ai cũng biết, cô Đường thích Lạc đội trưởng và còn có thêm một thanh mai trúc mã là Trương Bác Huân cùng nhau lớn lên. Vị thanh mai trúc mã kia vẫn luôn theo đuổi cô Đường đây, cho nên mọi người cũng không cảm thấy Đường Ti Lạc và Lôi Giang sẽ là một đôi.

Nhưng mà, cảnh tượng hôm nay thấy đã chứng thực thân phận chính thức của Lôi Giang. Như vậy, điều này có phải tượng trưng cho việc từ nay về sau, Lôi Giang cũng có quyền trực tiếp ra lệnh cho những người quân nhân trong đội như hắn hay không?

Lôi Giang chặn ở cửa, cảm thấy biểu tình trên mặt người quân nhân này có chút kỳ quái. Hắn xoay người, đi đến bên cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra ngoài.

Bên ngoài mưa to gió lớn sắc trời tối om phảng phất như đang giữa đêm khuya. Mưa đêm, nơi cuối đường nhỏ ngoài thị trấn, có bóng dáng một đám người đang đi tới, nhìn dáng vẻ không che dù, bằng thị lực của mình, Lôi Giang nhìn không được rõ ràng lắm.

"Đó là người nào nhỉ?"

Hắn đứng ở bên cửa sổ, lẩm bẩm tự nói, phút chốc như bừng tỉnh thốt lên:

"Hình như không phải con người!!!!"

Cùng lúc đó, nhóm An Nhiên vẫn còn đang ở trong ngôi miếu rách nát, cô nhảy xuống từ thùng xe, hô lên với đám người Triệu Như đang ở bên đống lửa sưởi ấm:

"Tang thị hệ thủy tới rồi!"

Ngay lúc này trên bầu trời tối om một tia chớp lóe lên, sấm rền như nổ tung trời đất. Triệu Như ngồi bên đống lửa vội vọt tới bên cửa sổ của ngôi miếu nhỏ. Dưới sắc trời đen kịt, một đám người đang lắc lư đi tới trong mưa, cô hốt hoảng cả kinh nói:

"Hỏng rồi! Hiện tại đang mưa, làm sao bây giờ? Có bao nhiêu con tang thi hệ thủy đang đến vậy?"

-----------------

520. Dẫn quái.

An Nhiên nghiêng đầu, nhìn nhìn tin tức hiện lên trong đầu, biểu tình ngưng trọng nói:

"Đi phía trước có một số là hệ kim, còn có thêm một ít tang thi bình thường, phía sau khoảng gần 20 con tang thi hệ thủy."

"Phải dẫn đám tang thi đó đến nơi khô thoáng."

Người nói chuyện là Chiến Luyện đang ngồi ở thùng xe phía sau, từ lúc An Nhiên lao ra khỏi thùng xe anh đã ngồi ở đây. Trong lúc cô đi tìm Triệu Như thì trong lòng anh cũng nhanh chóng xây dựng một vài phương án đối phó.

Mưa quá lớn lại còn ở nơi lộ thiên thì không thể đốt lửa được, những con tang thi hệ kim đã rất khó đối phó, càng đừng nói đến tang thi hệ thủy. Dưới cơn mưa này, đám tang thi hệ thủy giống như được công thêm thuộc tính, chúng sẽ khó đối phó hơn rất nhiều so với con hệ thủy mà Triệu Như đã từng giết.

Lạc Phi Phàm đứng bên cạnh Chiến Luyện cũng gật đầu, hắn chỉ vào một con đường nhỏ sát bên ngôi miếu này, bên cạnh con đường nhỏ còn có một cái lạch nước.

"Lúc trước khi chúng tôi đi kiểm tra địa hình đã phát hiện nếu đi dọc theo con đường nhỏ này sẽ tới một trường tiểu học. Bên trong trường có một nhà thể chất khá lớn, có thể chứa khoảng 200 người."

"Vậy dẫn bọn chúng tới nhà thể chất kia rồi giết."

Chiến Luyện quyết định rất dứt khoát, tiếp theo đó là suy xét đến việc đám người lão nhược bệnh tàn dựng kia có thể sẽ trở thành nhân tố chủ yếu hấp dẫn đám tang thi này quay lại hay không? Bởi vì có quá nhiều người, mặc dù người lớn có thể cố nén không phát ra tạp âm, nhưng bên trong bọn họ lại có không ít trẻ nhỏ, những đứa bé còn quá nhỏ không thể khống chế việc gây rối hay khóc lớn.

"Cho nên chúng ta cần một người liên tục phát ra tạp âm, hấp dẫn tang thi đi theo con đường đã định mà không đến bao vây và ăn thịt những người sống sót khác."

Chiến Luyện nhìn về những người trong ngôi miếu nhỏ, anh muốn hỏi xem có ai đồng ý làm người dẫn quái này không? Trương Bác Huân vốn vẫn ngồi bên đống lửa không nhúc nhích lúc này mở miệng nói:

"Để tôi."

Vào sinh ra tử, hắn luôn là người tích cực nhất.

Triệu Như nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhíu mày, An Nhiên nhìn đối phương khẽ thở dài.

Cô biết Triệu Như có khúc mắc với Trương Bác Huân, nếu kẻ này có tội ác tày trời thì Triệu Như sẽ có lý do và không bị gánh nặng tâm lý để đuổi kẻ kia ra khỏi đội ngũ một lần nữa, thậm chí có thể giết chết hắn.

Nhưng ai biết, Trương Bác Huân vẫn luôn biểu hiện không tốt cũng không xấu, khiến Triệu Như rất khó làm.

Nhân tính con người đúng là không tốt giống như trong tưởng tượng nhưng hình như .... cũng không đổ vỡ hết.

Phương án đã được định ra, mọi người bắt đầu chuẩn bị, Lạc Phi Phàm nhanh chóng chạy về mấy gian phòng ở phía sau tìm Bàn Tử, thông báo lại kế hoạch với bọn họ. Bàn Tử ngay lập tức bắt đầu tổ chức những dị năng giả hệ thổ, gia cố lại xung quanh phòng ở của đám người sống sót.

Cửa sổ, cửa nhà gì đó đều vây kín lại, chỉ để hở một vài lỗ nhỏ để thông khí, miễn cho đám người bên trong chết ngạt trong đó.

Sau đó, Chiến Luyện cùng phối hợp với Bàn Tử dựng thêm trên bức tường đất và gạch đá ấy một tấm chắn kim loại, An Nhiên thì gieo một đoạn cây mây biến dị. Dưới trời mưa, cây mây được hấp thu nước mưa lạnh lẽo và dị năng của cô, đang điên cuồng sinh trưởng.

Đám tang thi hình người đã đi tới rất gần, Chiến Luyện An Nhiên cùng đám người Lạc Phi Phàm tất cả lên xe, lái xe đi theo dọc con đường nhỏ ngoài miếu, vừa chạy như bay vừa ấn còi. Trương Bác Huân đứng ở cạnh bức tường gạch đá cùng kim loại, hắn tạo ra một chiếc đồng la và một cái chùy khá lớn, ngay lúc tang thi ùa vào thì dùng chùy gõ vang đồng la.

Thanh âm "Loảng xoảng loảng xoảng" chói tai vang lên phá tan bầu không khí im ắng trong đêm mưa. Một đoàn tang thi tỏa định Trương Bác Huân, chúng vọt về phía hắn, chỉ có một vài con là đi về phía bức tường đất nơi trú ẩn của đám người lão nhược bệnh tàn dựng mà thôi.

-----------------------------

521. Không phải kế sách lâu dài

Tuy rằng có một vài tang thi không bị Trương Bác Huân dẫn đi, nhưng mà có bức tường ngăn chặn, hơn nữa Bàn Tử đã gia cố lại phòng ở. Bên Bàn Tử còn có không ít quân nhân phụ trách bảo vệ an nguy của đám người, vì vậy những con tang thi nhỏ này đối với bọn họ mà nói, không khó đối phó.

Sau khi Trương Bác Huân thấy phần lớn tang thi bị mình hấp dẫn cừu hận vọt lại đây thì cất bước chạy, vừa gõ đồng la vừa dẫn đám tang thi di chuyển về phía nhà thể chất của trường học.

Trên đoạn đường đất lầy lội, những đóa hoa bách hợp màu đỏ tươi bắt đầu nở rộ, với cánh hoa nhiều tầng giống như những đóa sen đỏ màu máu cắn lấy những con tang thi bình thường vọt tới, ăn hết.

Không thể không nói, tuy rằng dị năng của An Nhiên không tạo được thương tổn gì nhiều đối với đám tang thi hệ kim và hệ thủy, nhưng một mình cô hầu như đã nhận thầu hết đám tang thi bình thường, mà số lượng tang thi bình thường này thì tuyệt đối lớn hơn rất nhiều so với tang thi hệ kim cùng hệ thủy.

Thực vật của An Nhiên đã tạo ra một tấm chắn như vậy, thì chỉ có tang thi hệ kim và hệ thủy mới bị Trương Bác Huân hấp dẫn đến nhà thể chất, vọt vào đầu tiên hầu hết là hệ kim với tốc độ nhanh nhất kia.

Trương Bác Huân đứng giữa gian nhà trống trải, thanh âm đồng la bị phóng đại rất lớn, đám tang thi hệ kim vừa vọt vào thì lửa lớn bốn phía cũng nổi lên. Chúng nó lăn qua biển lửa vào bên trong và chờ đợi chúng nó chính là Vân Đào, Lương Tử Ngộ cùng Vương Uy đã mặc đồ phòng hộ.

Mặt khác còn có Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, hai người với sức chiến đấu siêu cường tồn tại ở nơi này.

Một trận đại chiến giữa con người và tang thi bắt đầu diễn ra, nhiệt độ trong này cực kỳ cao, mọi người chiến đấu thật sự rất hăng hái.

Chẳng qua, ngày vui thường rất ngắn, bởi rất nhanh đám tang thi hệ thủy đã tới gần, chúng nó chỉ mới đứng ở bên ngoài cũng đã tạo được cảm giác mặt đất sắp biến thành sông, hơn nữa hoàn cảnh ở nông thôn tất cả đều là đường đất rất lầy lội, chỉ chốc lát sau bên ngoài đã trở thành một khoảng đầm lầy.

Trong xe chống đạn đỗ trong nhà, An Nhiên quan sát tình hình bên ngoài từ ô cửa kính, cô nói với Triệu Như:

"Lần trước không phải cô có thể khống chế được dòng nước hay sao? Lần này thử xem có thể khống chế được hai con tang thi hệ thủy cùng lúc hay không?"

Triệu Như ngồi trên ghế phụ thoáng nhìn An Nhiên, rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài trong miệng nói thầm:

"Để tôi thử xem, nhưng không cam đoan có thể làm được hay không đâu nhé! Tiểu Bạc Hà cho tôi tinh hạch đi."

Tiểu Bạc Hà ngồi ở ghế sau đang chơi đùa với Oa Oa không để ý tới đối phương, cô bé đang cầm một con búp bê lắc qua lắc lại trước giường nhỏ của Oa Oa.

Vì vậy, Triệu Như chỉ còn cách nhìn sang An Nhiên, Tiểu Bạc Hà này là chủ lực của quân đoàn lấy tinh hạch đó, nhưng tính cách càng ngày càng cổ quái, ngoại trừ lời An Nhiên nói ra thì ai cũng không thèm nghe.

An Nhiên nghiêng nghiêng đầu nói với Tiểu Bạc Hà:

"Bạc Hà, em cho cô ấy tinh hạch đi."

Lúc này Tiểu Bạc Hà mới đưa con búp bê cho Hằng Hằng đang ngồi bên người, rồi xoay người lấy một chiếc thùng nhỏ từ trong cốp xe ra, vẫn khuôn mặt chết lặng không nói một lời đưa thùng cho Triệu Như.

Triệu Như nhận lấy tinh hạch Tiểu Bạc Hà đưa, duỗi tay nắm lấy một vốc, thở sâu bắt đầu khống chế một con tang thi hệ thủy.

Đầu tiên là phải khống chế được tang thi hệ thủy, bước tiếp theo đó là tách thứ nước trong thân thể của nó ra. Cố gắng trong một khoảng thời gian ngắn nhất, nhanh chóng tách thứ nước đó ra. Tách đến chỉ còn tinh hạch hệ thủy mới thôi, điều quan trong nhất lúc này là thời gian, bởi vì thứ nước trong thân thể nó nếu không nhanh chóng loại bỏ hết thì nó không chỉ tự sản sinh ra nước mà còn có thể lợi dụng thời tiết, như nước mưa để tái tạo thân thể một lần nữa.

Điều này đặc biệt quan trọng, hiện tại mấy người Chiến Luyện ở bên trong đã giải quyết toàn bộ số tang thi hệ kim, chỉ còn lại gần 20 con tang thi hệ thủy này là họ không làm được gì. Chiến Luyện chỉ có thể tạo ra mấy cái hộp sắt vây chúng nó lên, nhưng nhìn qua cũng biết, đây không phải kế sách lâu dài.

----------------

522. Dùng sức quá mạnh.

"Này Triệu Như, nếu không cô thử hấp thu tinh hạch của tang thi hệ thủy xem sao, để xem có thể tạo ra được một con tang thi hệ thủy chịu sự khống chế của cô hay không?"

An Nhiên trêu ghẹo, chỉ huy cây mây biến dị bò vào lễ đường bao lấy chiếc xe chống đạn của cô. Cây mây sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, bọn họ tựa như đang ở trong một mảnh rừng nguyên thủy rậm rạp, mưa to tầm tã đánh vào lá cây của dây mây, phát ra những tiếng tí tách tinh mịn, cây mây màu xanh cứ như vậy "kẽo kẹt kẽo kẹt" bò đầy tường.

Thoáng chốc sau, trên thân thể con tang thi bất động vì bị Triệu Như khống chế đã bò đầy cây mây xanh non, những cây mây vờn quanh nó, rồi như phát điên hấp thu thủy phân trong cơ thể nó.

Cứ như vậy khoảng vài phút, cây mây biến dị hút khô một con tang thi hệ thủy, thoáng chốc sau, Tiểu Bạc Hà ở trong xe đã đưa cho An Nhiên một viên tinh hạch hệ thủy.

Viên tinh hạch kia vừa chạm vào đã tan ra, hứng nó trong lòng bàn tay thì nó tụ lại giống như một giọt sương, đong đưa bàn tay có thể thấy nó lúc ẩn lúc hiện.

An Nhiên đưa viên tinh hạch hệ thủy trong lòng bàn tay cho Triệu Như:

"Thêm một viên nữa này, cô có hấp thu nó không?"

Triệu Như nghĩ ngợi một chút, duỗi tay đến lòng bàn tay An Nhiên, cuối cùng cũng quyết định hấp thu viên tinh hạch kia.

Nhưng lại không hề xảy ra việc thần kỳ như trong tưởng tượng, cô ấy nhắm hai mắt lại, hơi chau mày, chờ đợi dị biến nào đó phát sinh trong thân thể.

"Có cảm giác gì không?" Người chờ đợi việc thần kỳ nào đó xảy ra còn có An Nhiên.

Triệu Như lắc đầu, nói:

"Không có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy mình có thể đồng thời khống chế được hai con tang thi hệ thủy."

"Để tôi thử xem."

Nghe Triệu Như nói vậy, An Nhiên lấy viên tinh hạch hệ thủy đầu tiên mà bọn họ có được ra. Cô đổ viên tinh hạch giống như giọt sương ấy vào lòng bàn tay của mình, bắt đầu hấp thu vào cơ thể.

Sau đó ho khan rất mãnh liệt.

"Làm sao vậy?"

Triệu Như ở bên cạnh tiến đến đỡ cô lên, Tiểu Bạc Hà ở ghế sau cũng gấp gáp vội vàng nhào tới.

An Nhiên lại xua xua tay, vừa ho khan vừa nói:

"Không có việc gì, không có việc gì, có chút giống như dùng sức quá mạnh."

Tay cô vừa nhấc lên, cả chiếc xe như đong đưa vài lần, An Nhiên nỗ lực khống chế sức mạnh, gượng cười với Triệu Như:

"Tinh hạch hệ thủy có rất nhiều tác dụng đối với sự sinh trưởng của thực vật."

Hơn nữa còn là ngày mưa, mưa to rơi xuống như trút nước, thoáng chốc, cả khu nhà trong trường tiểu học này như bị chôn vùi trong một mảnh rừng rậm biến dị.

Nhưng thực chất lực độ hấp thu tang thi của thực vật lại không có thay đổi gì quá nhiều. Chợt ở phía sau cô, Cầu Gai Béo vốn bị đặt trong cốp xe, dưới sự thu phóng dị năng của An Nhiên, trên thân thể hình cầu của nó lặng yên, không tiếng động mọc ra một bông hoa trắng tinh như ngọc, và bắt đầu nở rộ.

Cầu Gai Béo thăng cấp rồi nha!

Tinh hạch của Nhục Hoa thì vẫn không hề có động tĩnh gì như cũ, nó vẫn im ắng mà nằm trong bình giữ nhiệt.

An Nhiên vui sướng quay đầu lại nhìn chậu hoa nhỏ đặt trong góc, trên đỉnh con Cầu Gai Béo nho nhỏ kia đã xuất hiện một quả cầu trắng nhỏ. Một đóa hoa đang đung đưa, cánh hoa tiên nhân cầu màu trắng như ngọc đang cuốn khúc lúc cụp lúc mở, mà trên thân hoa mọc đầy gai nhọn sắc bén.

Nếu như cây mây bách hợp biến dị bên ngoài là thực vật biến dị cấp 3 thì Cầu Gai Béo trước kia chỉ là cấp 1. Hiện tại nó đã mọc thêm hoa, vậy hẳn là thăng lên cấp 2 rồi đúng không? Nếu như Cầu Gai Béo cũng đạt được cấp 3 thì thân cành cùng hoa của nó có thô to như cây mây biến dị hay không nhỉ? ..... An Nhiên đoán là có thể sẽ như vậy.

Về sau Cầu Gai Béo sẽ thăng cấp trở thành một cây mây biến dị với đầy gai nhọn, nghĩ tới đó thôi cũng khiến cho An Nhiên cảm thấy rất kích động rồi.

-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net