ĐDTT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<b style="font-size: 11pt;">

<b style="color: rgb(148, 54, 52); font-family: "UVN Thanh Pho","serif"; font-size: 14pt;">ĐỐI DIỆN TƯƠNG TƯ

对面相思

<b style="font-family: "UVN Thanh Pho","serif"; font-size: 14pt;">Khốn Ỷ Nguy Lâu

困倚危楼

<b style="font-size: 11pt;">| 1 |

Thanh cầm yêu thích bị chém thành hai nửa, ném vào lửa thiêu.

Tiếng lửa cháy lách tách cùng giọng nói nghiêm khắc của cha quanh quẩn bên tai, "Thiên phú võ học của ngươi cũng không quá kém, tại sao không chịu cố gắng? Cả ngày ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn phổ nhạc thì có thể có tiền đồ gì? Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, nên làm việc gì nghiêm chỉnh hơn mới phải..."

Ánh lửa rọi lên sườn mặt thanh tú tuấn mỹ của Lâm Trầm, y rũ mắt, cắn môi, nhưng rốt cuộc không nói lời nào.

Nghiêm chỉnh, rốt cuộc là cái gì?

Si mê võ học, giương kiếm giang hồ, mưu cầu một danh hào đại hiệp tiểu hiệp nào đó? Thậm chí giống như cha, lên làm võ lâm minh chủ hiệu lệnh quần hùng? Với một thiếu niên xuất thân võ lâm thế gia như y, đây hẳn là con đường rất bình thường.

Chỉ là...

Lâm Trầm vô thanh thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực. Sau đó chợt nghe cha lại hỏi một câu, "Trầm nhi, ngươi có nghe ta nói không?"

"Nghe được."

"Ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến, mấy ngày này ngươi ngoan ngoãn ở nhà tu tỉnh lại một chút, nhất định không được làm mất mặt Lâm gia!"

Lâm Trầm siết chặt tay, giấu đi cô đơn cùng không cam lòng trong đáy mắt, vô cùng ôn hòa đáp, "Ta hiểu."

Nam tử trung niên khí độ phi phàm lúc này mới vừa lòng gật đầu, rất nhanh đã xoay người rời đi để lại một mình Lâm Trầm đối diện thanh cầm đã thành tro.

Lửa vẫn tiếp tục cháy.

Lâm Trầm vươn vươn tay như muốn bắt lấy chút gì đó, nhưng rồi rốt cuộc vẫn thất vọng buông tay, dứt khoát xoay người.

Trở về phòng. Ngủ. Luyện công.

...... Đây mới là con đường y nên đi.

Còn hết thảy những điều khác, chẳng nên hy vọng xa vời.

Đầu nghĩ như vậy, nhưng chân lại mơ hồ xuyên qua hành lang gấp khúc, không đi thẳng về phòng mà nhẹ nhàng mở cửa sau lẻn ra ngoài.

~ * ~

Trời vừa sụp tối chính là thời khắc náo nhiệt nhất của thành Dương Châu. Thanh lâu kỹ quán đôi bờ kẻ đến người đi cực kỳ náo nhiệt, du thuyền trên sông cùng thuyền hoa oanh ca yến ngữ, đèn đuốc sáng trưng.

Lâm Trầm cứ đi thẳng về phía trước. Bốn phía càng huyên náo, tâm tình y càng u uất, cả người mơ màng trầm nặng như đang trong mộng.

Đi được một lát, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng vang.

Y giật mình vừa định quay đầu đã bị người phía sau ôm chặt lấy.

"Ai ya, cuối cùng cũng bắt được ngươi." Thanh âm trầm thấp khàn khàn sát bên tai có chút ngả ngớn, nhưng cũng mê hoặc lòng người.

Lâm Trầm vừa nghe có chút thảng thốt, lại kinh ngạc.

Từ nhỏ y đã bắt đầu luyện võ, công phu cũng không quá kém, nhưng vì sao có người đùa bỡn tới sát bên người mà y không hề hay biết? Hơn nữa nghe giọng điệu của đối phương, dường như rất quen thuộc y.

Nhưng khi quay đầu lại, đối diện lại là một gương mặt xa lạ ── mắt phượng, môi mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, như cười như không, thản nhiên ẩn tình.

Lâm Trầm cơ hồ ngây người, trống ngực càng đập càng nhanh.

Đối phương cũng hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, nhướng mày hô nhỏ, "Hỏng bét, xem ra ta nhận nhầm người."

Vừa nói vừa cười hì hì, hai tay trái lại càng ôm chặt hơn.

Lâm Trầm đờ người một lúc lâu mới hồi thần, nhớ ra mình hẳn nên thoát khỏi ôm ấp của người nọ mới phải, vội vàng đẩy đối phương ra, "Buông tay!"

Mãi đến lúc này người nọ mới buông lỏng, cười tủm tỉm lui từng bước về sau, mở quạt giấy trong tay phất nhẹ, thái độ phong lưu. "Xấu hổ rồi, ta với một bằng hữu chơi trốn tìm, kết quả bất cẩn ôm nhầm người."

...... Quả nhiên là nhận lầm người.

Tính tình Lâm Trầm vốn ôn hậu thành thật, đương nhiên không muốn truy cứu sai lầm của người khác, chỉ là lòng hiếu kỳ nổi lên không nhịn được hỏi, "Ta và vị bằng hữu kia của ngươi dáng vẻ rất giống sao?"

"Dáng người giống nhau như đúc, ngay cả dung mạo......" Người nọ lấy quạt che nửa mặt, ánh mắt tà mị đối diện với cái nhìn của Lâm Trầm, cười nói, "... cũng quốc sắc thiên hương như nhau."

Lâm Trầm mặt ửng hồng, lúc này mới rõ mình gặp phải một tên vô lại, vội vàng phất tay áo quay đầu bước đi.

Không ngờ người nọ lại tò tò đi theo, than thở, "Này này, ngươi cứ như vậy mà đi, vậy ta phải làm sao? Giờ ta không tìm được bằng hữu, ngươi nên chịu trách nhiệm đến cùng đi."

"Liên quan gì đến ta?" Lâm Trầm đột ngột dừng bước, trừng hắn.

Người nọ lắc lắc quạt trong tay, ra vẻ hiển nhiên đáp, "Bởi vì bộ dạng ngươi rất giống bằng hữu của ta, hại ta nhận nhầm người, vì ngươi nên ta mới theo qua bên này, hại ta đi lầm đường... Nói đi nói lại, tất cả đều là lỗi của ngươi."

"Nói lung tung cái gì? Đúng là ăn không nói có!"

"Ha ha."

Người nọ cũng không phản bác, chỉ cúi đầu cười rộ lên, dứt khoát lôi kéo tay Lâm Trầm đi về phía trước.

Lâm Trầm đương nhiên ra sức giãy giụa.

Nhưng không biết vì sao, một thân võ công của y ở bên cạnh nam tử này lại trở nên vô nghĩa. Bất luận xuất ra loại chiêu thức nào cũng bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải.

Lâm Trầm dè chừng nghĩ mình đã gặp cao thủ.

Kỳ lạ là người nọ dường như cũng không có ác ý, chỉ một bộ nói cười với y.

"Đúng rồi, ta họ Lý, Lý Phượng Lai. Không biết mỹ nhân xưng hô thế nào?"

"......"

Lâm Trầm nhếch môi, bất kể người nọ nói gì, y đều lờ đi.

Lý Phượng Lai cũng không để tâm, chỉ quấn lấy y nói lời vô nghĩa, ra sức làm tròn bổn phận cợt nhả của mình.

~ * ~

Sau khi hai người lang thang vô địnhvài vòng, xa xa bỗng vang một tiếng sáo du dương êm tai.

Như khóc như kể, miên man sầu muộn.

Theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy bên bờ một chiếc thuyền hoa nho nhỏ ngừng lại, đứng ở đầu thuyền là một nam tử áo trắng trẻ tuổi, dáng người cao nhã, dung nhan như họa. Dưới ánh trăng, thần thái chuyên chú thổi sáo và ngũ quan tinh xảo đó khiến lòng người rung động nói không nên lời.

Lý Phượng Lai vừa thấy, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, vội thả tay Lâm Trầm, chân điểm nhẹ bay vút về phía bờ kia. "Lục thiếu hiệp, ta đang định tìm ngươi."

Thanh âm trầm thấp mê hoặc và giọng điệu ngả ngớn lại dịu dàng đó, chẳng khác gì lúc hắn ôm lấy Lâm Trầm.

Lâm Trầm đứng ngốc tại chỗ, qua thật lâu mới hồi thần.

...... Thì ra vị công tử kia mới là bằng hữu của hắn.

Chỉ là một sự lầm lẫn, từ đầu đến cuối, đều không quan hệ tới mình.

Nghĩ vậy nhưng lúc xoay người định đi lại không kềm được nhìn về hướng thuyền hoa kia.

Vừa rồi kẻ họ Lý kia đã hình dung bằng hữu nọ thế nào?

Quốc sắc thiên hương.

Phải, quả nhiên không tồi.

<b style="font-size: 11pt;">| 2 |

Lâm Trầm vừa nghĩ vừa nâng tay sờ hai má. Dung mạo mình kém xa, dù có thật sự giống thì chắc cũng chỉ là... bóng dáng mà thôi?

Nghĩ thế lại không thể không rũ mắt than nhẹ một tiếng, cuối cùng quay trở về. Bị Lý Phượng Lai náo loạn một hồi, tâm tình y chuyển biến tốt đẹp không ít, lang thang bên bờ sông vài vòng rồi mới trở về nhà ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hết thảy lại như thường.

Lâm Trầm nghiêm túc luyện võ theo dặn dò của cha, nhưng không hiểu sao làm thế nào cũng không tập trung nổi. Tới đêm lại không yên lòng, ngón tay theo thói quen gõ xuống mặt bàn.

Căn phòng tựa hồ trở nên rộng hơn nhiều, góc phòng vốn đặt thanh cầm giờ đột nhiên chỉ còn khoảng không, giống như ngực y, trống trống rỗng rỗng, một mảnh tịch liêu.

Mơ hồ như thế qua mấy ngày, một đêm nọ, lúc Lâm Trầm một mình ngồi ngẩn người trong phòng chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.

"Mau tới, có thích khách!"

"Đem nước tới thư phòng! Mau tới cứu hoả!"

Ngoài phòng không ngừng truyền đến đủ loại thanh âm kêu gào, rõ ràng đã là nửa đêm, ánh lửa lại chiếu rọi hơn nửa khoảng sân trong viện. Bọn gia đinh bốn phía tới tới lui lui, dường như vô cùng gấp gáp truy tìm thích khách.

Lâm Trầm hiếm khi gặp tình cảnh như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc.

Thích khách dám chạy tới phủ đệ của võ lâm minh chủ gây chuyện, lá gan của hắn cũng không nhỏ. Không biết là dạng nhân vật nào lại gây ra động tĩnhlong trời lở đất như vậy.

Cảm giác buồn ngủ ban đầu lúc này đều tan biến, Lâm Trầm hiếu kỳ cầm trường kiếm cạnh bàn bước ra cửa. Y chẳng qua chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi, không ngờ vừa đi vài bước liền thấy một bóng đen chợt vụt qua trước mắt.

Thích khách?

Lâm Trầm hô nhỏ một tiếng, vội vàng vung kiếm truy kích. Trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ y cơ hồ không rõ dung mạo đối phương, chỉ mơ hồ nhìn thấy người nọ dùng quạt trong tay cản lại.

Rõ ràng là một cây quạt rất bình thường lại dễ dàng đẩy lùi một kiếm, mặc kệ Lâm Trầm dùng lực như thế nào cũng không thể tiến tới nửa phần. Hơn nữa mũi kiếm giống như bị đính vào trên quạt, muốn rút cũng rút không được.

...... Xem ra nội lực đối phương hơn mình rất xa.

Lâm Trầm nhíu mi, đang muốn tiếp tục dùng sức lại chợt nghe người nọ nhẹ nhàng cười.

Thanh âm trầm khàn, tiếng cười ngả ngớn phong lưu, cực kỳ giống một kẻ trong trí nhớ. Người nọ gọi là gì...?

Lý Phượng Lai.

Ba chữ vừa mới nảy ra trong đầu, đối phương liền thu quạt về.

Lâm Trầm nhất thời bừng tỉnh, mất đà bị lực của đối phương kéo đi, cả người lao thẳng về phía trước, gọn gàng ngả vào lồng ngực người kia.

"Ai~ lại có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, ta đúng là diễm phúc."

Tiếng trêu đùa quen thuộc gần bên tai, Lâm Trầm ngẩn ngơ giương mắt nhìn lên, quả nhiên đối diện một gương mặt tuấn mỹ tinh tế.

"Lý Phượng Lai, sao ngươi lại ở đây?"

"Thì ra mỹ nhân vẫn còn nhớ tên ta, " Lý Phượng Lai chớp chớp mắt nhìn, cười hì hì, "Chúng ta quả là hữu duyên."

Khi nói hai tay càng siết càng chặt.

Lâm Trầm vội vàng giãy giụa, đỏ mặt nói, "Nói hươu nói vượn! Mau buông tay!"

"Muốn ta buông đương nhiên là được, chỉ là, trả lời ta một vấn đề trước." Nói rồi cố ý nghiêng đầu qua, cơ hồ kề trán Lâm Trầm.

Lâm Trầm hoảng hốt vội nghiêng đầu tránh. "Vấn đề gì?"

"Tên."

"A?"

"Ngươi tên là gì?"

"... Lâm Trầm."

"Trầm của 'trầm ngư lạc nhạn' sao? Quả nhiên người cũng như tên."

Lý Phượng Lai cười rộ lên một chút, môi mắt cong cong, sau đó giữ lời hứa buông lỏng hai tay.

Lâm Trầm vừa được tự do vội vàng lùi lại mấy bước, giương kiếm về phía Lý Phượng Lai, hỏi lại, "Sao ngươi lại ở đây?"

Lý Phượng Lai không đáp, chỉ chuyển quạt qua tay kia, nói, "Ngươi ở trong nhà võ lâm minh chủ, lại cùng họ Lâm với tên xú lão đầu kia, cho nên..."

"Ta là con trai của ông ấy."

"Ế, vậy thì phiền toái rồi."

"Sao vậy?"

Lý Phượng Lai hơi hơi nhăn mi, làm ra vẻ trầm ngâm một lát, đột nhiên lấy trong lòng ra một vật gì đó quơ quơ.

Lâm Trầm tập trung nhìn, không khỏi thốt lên, "Lệnh bài minh chủ của cha ta? Sao lại trong tay ngươi?"

Lý Phượng Lai đem lệnh bài kia kẹp trên ngón tay, tiếp tục quơ a quơ, lơ đãng đáp, "Ta mới trộm từ thư phòng."

"Thì ra thích khách đêm nay chính là ngươi! Ngươi cố ý phóng hỏa, gây ra náo động lớn như vậy chỉ vì trộm lệnh bài này?"

"Ta nghe nói lệnh bài minh chủ này rất thú vị, muốn mượn cha ngươi chơi một chút, đáng tiếc ông ta sống chết không chịu, ta đành phải trộm thôi." Lý Phượng Lai gật gật đầu nói như đúng rồi, cười cười nhướng mi hỏi, "Sao hả? Lâm công tử định đoạt lại từ tay ta sao?"

Lâm Trầm nghẹn lời, nhất thời không nói gì.

Biết rõ chính mình không phải đối thủ của hắn, có cần liều mạng tiến lên hay không?

Đang do dự chợt thấy cha từ thư phòng xa xa chạy tới hô to, "Trầm nhi, tên kia vừa lấy trộm lệnh bài của ta, nhất định không được để hắn chạy!"

Dừng một chút lại cố ý thêm một câu, "Hắn chính là Bảo Chủ Độc Long bảo, công phu dụng độc rất cao, cẩn thận bị đánh lạc hướng."

Độc Long bảo?

Đó là kẻ trong tà phái, với mình... tuyệt không đội trời chung.

Lâm Trầm nghĩ vậy, lòng vô thức trầm xuống, ngoan ngoãn nghe lời cha cắn răng vung kiếm.

Lý Phượng Lai chỉ cười, giậm chân một chút, nhẹ nhàng khéo léo nghiêng đầu chuyển mình, không mất chút sức tránh đi. Lúc hành động, thân hình phiêu dật, tay áo nhẹ phất.

Thì ra hắn không những nội lực cao cường, cả khinh công cũng không kém.

Chẳng qua Lâm minh chủ đang chạy sang bên này, nếu phụ tử hai người hợp lực, Lý Phượng Lai dù có bản lĩnh bằng trời cũng chắp cánh khó thoát.

Lâm Trầm biết rõ điều này, lúc kiếm đâm ra lại mất chính xác, rõ ràng nhắm ngay ngực Lý Phượng Lai nhưng cuối cùng lại yếu ớt trượt đến cánh tay, không hề có lực sát thương.

Lý Phượng Lai mỉm cười, nhân cơ hội thoát khỏi thế công của y nhẹ nhàng nhảy qua tường trốn thoát. Dưới ánh trăng, khóe mắt đuôi mày lộ ý cười, hắn nháy mắt với Lâm Trầm, thấp giọng thì thầm một câu, "Đa tạ."

<b style="font-size: 11pt;">| 3 |

Mặt Lâm Trầm liền đỏ lên.

Y rốt cuộc đang làm cái gì? Mình cùng tên nam tử họ Lý đó chẳng qua chỉ có duyên chạm mặt, thậm chí còn không quen biết, ma xui quỷ khiến thế nào lại vung kiếm lệch đi để thả khéo hắn?

Trong lúc y còn đang hối hận, Lý Phượng Lai đã tao nhã quay đầu thả người biến mất vào bóng đêm mờ mịt.

Lâm minh chủ hồi lâu sau mới tới nơi. Biết đã không thể đuổi kịp Lý Phượng Lai nên cũng không uổng phí khí lực, chỉ mang vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Lâm Trầm, lạnh lùng nói, "Trầm nhi, ngươi thật càng ngày càng tệ."

"Cha, ta..."

"Đường kiếm hoàn toàn không đúng, hướng nội lực lại vô ích, ngươi chuyên tâm tu tập lâu như vậy trai lại võ công ngày càng kém cỏi. Cho dù địch nhân là võ lâm cao thủ cũng tuyệt đối không được lâm trận lùi bước! Lâm gia chúng ta không có cái đạo lý không chiến mà bại."

"Ta đã hiểu." Lâm Trầm vâng vâng đáp lời, đáy lòng lại thở phào. May mà cha vẫn chưa phát hiện y cố ý để Lý Phượng Lai chạy.

"Được rồi, nhất định không được làm ta thất vọng."

Lâm minh chủ sau khi giáo huấn một chút liền chắp tay sau lưng chậm rãi trở về. Tuy lệnh bài bị trộm mất nhưng thoạt nhìn ông không lo lắng gì, trái lại để tâm đến thư phòng bị hỏa thiêu hơn.

Lâm Trầm không có tâm tư nghĩ đến duyên cớ, chỉ rầu rĩ hành vi liều lĩnh lúc nãy của mình, kéo lê trường kiếm trong tay ủ rũ trở về phòng.

~ * ~

Vừa đẩy cửa vào đã thấy một thiếu niên thanh tú lao tới, vẻ mặt hưng phấn nói, "Đại ca, nghe nói trong phủ có thích khách, giờ sao rồi?"

"Trốn rồi."

"Gì, cha không bắt được sao?"

"Phải."

"Tiếc thật." Thiếu niên thở dài có chút thất vọng, nâng mắt nhìn Lâm Trầm hỏi, "Đại ca, sao sắc mặt ngươi kém vậy? Lại bị cha mắng?"

Lâm Trầm gật gật đầu.

"Cha cũng thật là, biết rõ ngươi không thích tập võ mà cứ bắt ngươi luyện công." Thiếu niên nhăn mũi, thở phì phì lẩm bẩm, bộ dáng vừa khờ dại vừa đáng yêu, "Nhưng mà ngươi yên tâm, tương lai ta nhất định luyện thành tuyệt thế võ công, lên làm võ lâm minh chủ giống cha vậy. Đến lúc đó ngươi thích đánh đàn thì đánh đàn, thích ngâm thơ thì ngâm thơ, sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi nữa."

"Được, ta chờ ngươi."

Sau khi nói chuyện phiếm cùng đệ đệ Lâm Dược một hồi, tâm tình Lâm Trầm chuyển tốt hơn nhiều nhưng ban đêm lại ngủ không an ổn. Hôm sau sớm tỉnh, lại ngồi cạnh bàn phát ngốc cả ngày.

Đến lúc gần chạng vạng bên tai bỗng vang lên tiếng xé gió, một thanh chủy thủ ngoài cửa sổ bay vào, cắm sâu xuống ba phân trên mặt bàn.

Trên chuôi đao quấn một tờ giấy.

Lâm Trầm trống ngực đột nhiên đập dồn, vội lấy tờ giấy kia xuống nhìn kỹ.

"Tối nay giờ tý, gặp ở rừng trúc ngoại thành." Nét chữ vô cùng xa lạ, vừa cuồng dã lại tự nhiên, cuối cùng là một chữ Lý rồng bay phượng múa.

Ngoài Lý Phượng Lai ra, còn có thể là ai?

Tên kia cũng quá lớn mật, hôm qua vừa trộm lệnh bài, hôm nay lại hẹn y, rốt cục hắn có mục đích gì?

Lâm Trầm vò chặt tờ giấy trong tay, do dự không biết có muốn đến hẹn hay không. Nếu nhớ lại thái độ cợt nhả của Lý Phượng Lai, thật sự không nên để ý hắn, nhưng khi nhớ đến cái cười nhẹ của hắn lúc gần đi, bất giác tai nóng mặt đỏ.

Rối đến rối đi, rốt cuộc đợi lúc trời sụp tối y vẫn cầm lấy bội kiếm trên bàn lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau.

~ * ~

Rừng trúc ngoại thành cảnh sắc thanh u, ban đêm lại yên tĩnh đáng sợ, quỷ khí dày đặc.

Lâm Trầm tới sớm hơn thời gian ước định một chút, loanh quanh trong cánh rừng một vòng vẫn chưa phát hiện gì khác thường, chỉ có ánh nến mỏng manh chợt hiện lên trong gian nhà trúc nhỏ bên cạnh.

Y đẩy cửa vào vẫn không thấy dấu vết Lý Phượng Lai, chợt liếc thấy giữa bàn bày một thanh cầm hình thức cực kỳ cổ xưa, quanh thân cũng không có trang trí dư thừa, trông rất bình thường.

Lâm Trầm động lòng, không tự chủ tiến tới vài bước, gảy lên dây đàn. Tiếng đàn tịch tang lập tức truyền vào tai, âm sắc mượt mà êm ái.

Mấy ngày qua Lâm Trầm nghe theo lời cha ngoan ngoãn luyện kiếm, đã lâu chưa đánh đàn, giờ không kềm được thuận tay đàn ra một đoản khúc.

Lúc vừa tấu xong chợt nghe vài tiếng cười khẽ.

Lâm Trầm ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại đã thấy Lý Phượng Lai vừa vỗ tay tán thưởng vừa từ ngoài cửa vào, chậc lưỡi khen, "Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngay cả đàn ra một khúc cũng không giống người thường."

Vẫn là cẩm y hoa phục, vẫn là mắt môi mang cười, trong ánh mắt lưu chuyển là phong tình vạn chủng.

Lâm Trầm nhìn đến ngơ ngẩn, mặt lại hồng lên, vội vàng ho khan hai tiếng che giấu, hỏi, "Lệnh bài ở đâu?"

"Lệnh bài bị ta đem tặng rồi, e nhất thời không lấy lại được. Chẳng qua để đa tạ ân cứu mạng của Lâm công tử hôm qua, đành dùng món đồ này thay vậy." Nói rồi tùy tay chỉ vào thanh cầm trên bàn.

Lâm Trầm lúc này mới hiểu cầm kia vốn chuẩn bị cho mình, hẳn Lý Phượng Lai sớm đã hỏi rõ thứ y yêu thích. Nói thì nói vậy, nhưng y làm sao thừa nhận. Lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói, "Ngày hôm qua vì ta khí lực không đủ mới thất thủ để ngươi đào thoát, cũng không phải cố ý cứu ngươi."

"Phải phải phải," Lý Phượng Lai lắc lắc cây quạt, cười đáp, "Vậy thì phần lễ vật này xem như ta cố ý chuẩn bị để đa tạ ngươi hôm qua 'khí lực không đủ' đi. Nhận được rồi chứ?"

Lâm Trầm trừng hắn một cái, thanh âm vẫn lạnh như băng, "Ta cũng không kết giao bằng hữu lung tung."

Nghe vậy, Lý Phượng Lai lập tức cất tiếng cười to.

"Ha ha, nói đến điểm này, Lâm công tử cũng không cần lo lắng. Lý mỗ gia thế trong sạch, tuyệt đối không phải loại người lai lịch không rõ ràng." Nói rồi vươn ngón tay nâng cằm Lâm Trầm, chuyên chú ngắm y, khóe mắt cong lên, cười nói, "Nô gia năm nay vừa hai tám, chưa gả nhà ai, không biết công tử khi nào tới cửa cầu hôn?"

Ngữ điệu du dương uyển chuyển, con ngươi chớp rồi lại chớp đầy vẻ khinh bạc.

Mặt Lâm Trầm đỏ bừng lên, một phen đẩy tay Lý Phượng Lai ra.

Lý Phượng Lai cũng không để ý, chỉ lười biếng phất quạt cười vang.

Lâm Trầm quay mặt đi, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn bị hắn chọc cười, khóe miệng vô thức một đường cong lên.

------

<i style="color: rgb(166, 166, 166); font-size: 8pt;">"Làm sao có thể không yêu?" chính là cảm giác này = =||| em nó đã rơi vào tay giặc ~

<i style="color: rgb(166, 166, 166); font-size: 8pt;">= = bạn trẻ Lý không những câu mất tâm của em Trầm mà còn câu luôn tình yêu của tui rồi *cắn khăn*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei