Chương 38: Người theo đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lâm tỷ chết, dư lại các nữ nhân tựa hồ có chút hoang mang lo sợ, chỉ ba ba mở to đôi mắt còn sót lại nước mắt nhìn những người trẻ tuổi trước mặt, cả khuôn mặt viết lên mấy chữ to: Dẫn ta đi với.

Ba nam sinh nào trải qua quá một đám nữ nhân sắc mặt tiều tụy bộ dáng rưng rưng nước mắt chờ mong, cả bọn vò đầu bứt tai, hận không thể hiện tại liền đáp ứng mang các nàng đi.

Nhưng người làm chủ là An Tĩnh, bọn họ sợ hãi nếu chính mình nói ra "ta mang các ngươi đi" quay đầu lại An Tĩnh cho bọn họ cùng nhau đi theo các nữ nhân, cút khỏi tầm mắt của hắn đừng gặp lại.

Cho nên một đám an tĩnh như chim cút.

An Tĩnh nhưng thật ra không an tĩnh, hắn trực tiếp mở miệng cự tuyệt: "Thế giới đều thành ra thế này các ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ mang theo các ngươi? " Hắn không chút khách khí cười nhạo: "Mang theo năm cái trói buộc, là các ngươi cảm thấy ta quá ngu sao? Từ bây giờ đường ai nấy đi, ta sẽ không quan tâm các ngươi cảm kích ta cứu các ngươi hay sẽ hận ta giết chỗ dựa của các ngươi. "

Nói xong những lời này, hắn không chút do dự xoay người rời đi, cầm trong tay kính cũng một lần nữa mang lên. Rất có một kiểu ta mang lên kính râm ai cũng không yêu.

Lâm Mộng Dĩnh lại một lần nữa nhìn năm nữ nhân đang không biết làm sao kia, sau đó thở dài, đuổi theo An Tĩnh. Ba nam sinh hai mặt nhìn nhau, lại nhìn mấy nữ nhân này, không có biện pháp, đành phải dậm chân cắn răng, nhắm mắt làm ngơ, chạy nhanh đuổi theo An Tĩnh.

Những thứ bọn họ có đều là An Tĩnh cho, An Tĩnh nói không mang theo, đó chính là không được mang theo. Ở chung gần hai tháng, An Tĩnh đã đem "Nghe lời của ta mới có thể sống" khắc vào trong xương tủy của bọn họ.

Chuyện này chỉ là một nhạc đệm nhỏ, nhưng lại làm tâm tình của đội ngũ hoàn toàn nặng nề xuống, Từ Mẫn cùng đang nghỉ ngơi nữ sinh, còn có Vương Tuấn Vũ không có đi, nhưng cũng từ ba nam sinh kia biết được những chuyện phát sinh.

"Trời ơi...... " Cảm xúc phong phú nhất, tâm lý đồng cảm cũng mạnh nhất Từ Mẫn há to miệng, nhịn không được cảm thán: "Các nàng cũng quá đáng thương...... " Rồi sau đó là đối đám súc sinh kia căm phẫn bất bình: "Bọn họ thế nhưng làm ra loại chuyện này, được chết dứt khoát như vậy thật là tiện nghi cho bọn họ!"

Sự thật chứng minh, nữ nhân lại đa sầu đa cảm cũng khó có thể đồng tình cho đám súc sinh này.

Trừ cái này ra, Lâm Mộng Dĩnh lại nghĩ, nếu không có An Tĩnh, chính mình nếu gặp phải bọn họ sẽ có kết cục gì? Lâm Mộng Dĩnh rùng mình một cái, An Tĩnh không cho nàng đi phòng bếp xem là tình huống gì, đại khái chính là kết cục của nàng. Nàng nhất định sẽ không chịu ủy thân cho đám súc sinh kia, giãy giụa, phản kháng, thà chết không khuất phục ------ sau đó thật sự ngỏm củ tỏi.

Càng là thanh tỉnh nhận thức được điểm này, Lâm Mộng Dĩnh càng may mắn bản có thể gặp được An Tĩnh.

Lại một lần nữa cảm ơn cha già của mình, thế nhưng có thể tìm được bảo tiêu đáng tin cậy như vậy cho chính mình.

Cơm chiều, mọi người khẳng định không có tâm tình ăn, cũng may Vương Tuấn Vũ nấu cơm vốn dĩ chẳng ra cái thá gì, nấu tám nồi rau xanh mì sợi lại cho mỗi người một cái trứng trần, trừ cái này ra không còn gì khác.

Nếu hắn bỏ thêm thịt linh tinh Lâm Mộng Dĩnh bọn họ bảo đảm sẽ ở hiện trường ói cho hắn xem.

Thời điểm ăn cơm, Lâm Mộng Dĩnh bưng nồi nhỏ của mình đi tới bên người An Tĩnh, kỳ thật nàng cũng không tính toán làm gì, chỉ là muốn tâm sự với An Tĩnh, biểu đạt một chút đáy lòng của mình buồn bực.

An Tĩnh đứng ở trước cửa sổ, nồi nhỏ đặt ở trên bệ cửa, một bên ăn một bên nhìn lên trời xem ánh trăng. Lâm Mộng Dĩnh đứng bên cạnh hắn, bưng nồi nhỏ của mình, cũng không nói lời nào, đại khái là chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.

Nhưng là kỳ thật, chính mình lúc ăn, có người trầm mặc đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cuốn sách chính mình lấy để lót nồi mì, hình ảnh này làm người ta nổi da gà.

Nếu không phải người này là Lâm Mộng Dĩnh, An Tĩnh phỏng chừng đã một chân đá bay người này.

Ăn xong mì sợi, An Tĩnh hỏi nàng: "Có chuyện thì nói. "

Vốn dĩ trong lòng Lâm Mộng Dĩnh có muôn vàn chuyện muốn nói, một chút một chút quấn lấy nàng, trong lòng tràn đầy lời nói, nếu mở ra máy hát, có thể hát từ nam tới bắc, chính là vành trăng sáng trên bầu trời kia, phải cho nó chìm xuống mới có thể kết thúc. Nhưng là mặt mộc của An Tĩnh như vậy, thật sự rất khó mở miệng.

Nếu An Tĩnh là đại soái ca, thuộc tính băng sơn kia tự nhiên có thể thêm điểm, nhưng An Tĩnh không phải, tướng mạo của hắn thực bình thường.

Bên ngoài ánh trăng chói lọi, chiếu vào trong phòng, ánh sáng mềm mại chiếu vào nửa gương mặt của An Tĩnh, hắn nghiêng thân nhìn Lâm Mộng Dĩnh, ánh mắt mang theo dò hỏi.

Nếu là nhan sắc của An Tĩnh max, vậy tự nhiên là như cảnh tượng bước ra từ trong tranh. Dưới đáy lòng Lâm Mộng Dĩnh yên lặng phun tào(1): Ngươi có biết bản thân lớn lên rất xấu hay không, lớn lên đã xấu còn không chịu rèn luyện EQ, người như ngươi có thể tìm được bạn gái mới là lạ!

(1) Phun tào: Là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi là chua ngoa, độc mồm.

Tựa hồ An Tĩnh biết dưới đáy lòng nàng đang yên lặng lải nhải cái gì, hắn nhíu mày, không nói gì. Rốt cuộc hắn và Lâm Mộng Dĩnh giống nhau, đều thích ngươi có nhan sắc. Không giống An Tĩnh, ánh trăng đồng dạng chiếu vào trên mặt Lâm Mộng Dĩnh, nhờ ánh trăng mềm mại làm nổi bật, đường cong trên mặt Lâm Mộng Dĩnh càng thêm nhu hòa.

Lại thêm bộ dáng muốn nói lại thôi, thật có thể hạ gục rất nhiều người.

------ nếu dưới đáy lòng nàng không có rủa chính mình thì càng tốt.

An Tĩnh vươn tay, để nồi của mình lên nồi của Lâm Mộng Dĩnh: "Rửa luôn nồi của ta. " Hắn vẫy vẫy tay, sau đó ra cửa, Lâm Mộng Dĩnh khó thở, rõ ràng là tìm hắn tâm sự, hắn khen ngược, chạy.

"Ngươi muốn đi đâu? "

"Đi dạo. "

Giọng nói vừa rơi xuống, An Tĩnh đã từ cửa sổ nhảy xuống lầu, độ cao của tòa nhà hai tầng đối với An Tĩnh mà nói, không tính là cái gì. Lâm Mộng Dĩnh chỉ có thể đứng trước cửa sổ, nhìn bóng dáng An Tĩnh biến mất trong màn đêm. Hắn để lại cho Lâm Mộng Dĩnh chỉ có bóng dáng cùng nồi mì ăn xong không rửa.

An Tĩnh trễ như vậy còn đi ra ngoài, đương nhiên là vì phải đi thu hồi xe jeep về, rốt cuộc đổi nó tốn rất nhiều tích phân, đĩnh đạc ném như vậy, An Tĩnh phải luyến tiếc chết.

Tốc độ của hắn thực mau, giống như một con báo, ngủ đông trong màn đêm, trên đường gặp phải tang thi cũng không có dùng súng, nương tựa con dao trong tay một đường thu hoạch đầu tang thi.

Nhưng là chờ tới địa phương rồi, hắn lại có chút kinh ngạc. Tốc độ hắn thực mau, so với ban ngày lề mề mà đi vào nội thành, hắn bây giờ chỉ tốn 20 phút đã đi tới địa điểm buổi sáng bỏ lại xe.

Chỉ là lúc này, hắn nhìn thấy phương xa có thân ảnh của bộ đội. Ầm ầm tiếng xe vang thực rõ ràng, bọn họ tựa hồ cũng không sợ hãi sẽ khiến tang thi xung quanh chú ý, phía trước thậm chí còn có đội ngũ tay cầm súng bắn loạn xạ, phía sau vài người chạy xe tăng nghiền nát tất cả ô tô đang cản đường phía trước ------ cũng bao gồm chiếc xe kia của An Tĩnh.

Chỉ cần xem một cái An Tĩnh đã biết, đây là quân đội. Động tác của hắn thực mau, thu thập tất cả đồ vật trên người chính mình, cũng thay đổi một bộ quần áo khác. Không phải là hắn sợ hãi, mà là không muốn trêu chọc phiền toái. Vô luận là khi nào, đối nghịch với tổ chức chính phủ, kết cục đều chẳng ra gì.

An Tĩnh núp sau bóng cây ở ven đường, kỹ thuật ẩn nấp của hắn vô cùng tốt. Chỉ là hắn không xác định chính mình có thể bị phát hiện hay không. Nhưng là hắn có dụng cụ quang học(2) siêu việt khoa học kĩ thuật hiện tại, đổi đi trang bị chỉ là hắn cẩn thận mà thôi.

(2) Quang học: Là một ngành của vật lý học nghiên cứu các tính chất và hoạt động của ánh sáng, bao gồm tương tác của nó với vật chất và cách chế tạo ra các dụng cụ nhằm sử dụng hoặc phát hiện nó.

Trên thực tế, lính gác hết sức chăm chú đi qua người An Tĩnh thời điểm cũng không phát hiện hắn. Chỉ là ------ hắn nhìn thấy người ngồi ghế phụ trên chiếc xe jeep kia, người nọ hắn còn rất quen thuộc.

Là người theo đuổi trung thực của Lâm Mộng Dĩnh ở đời trước, khi ở chỗ tập trung đã trợ giúp rất nhiều cho nàng, bao gồm tin tức của ba mẹ cũng là hắn cung cấp. Người không tồi, rất lương thiện, chính là có chút khờ.

An Tĩnh nhìn đối phương theo đoàn xe từ trước mặt hắn đi qua, phía sau còn đi theo mấy chiếc xe vận chuyển có thể phi thường rõ ràng mà nhìn thấy thân ảnh của người thường. Chuyến này của bọn họ hẳn là đi chỗ tập trung, nhưng là không tính toán đi ngang qua thành phố S, mà là muốn đi đường vòng.

Lấy tính cách của người theo đuổi kia tới nói, nếu đoàn xe không có người thường, hẳn là hắn sẽ lựa chọn trực tiếp đi ngang qua thành phố S, nhưng là có người thường, chỉ có thể lựa chọn biện pháp ổn thỏa. Bởi vì hiểu rõ tính cách của đối phương, cho nên có trong nháy mắt An Tĩnh tưởng cùng nhau đi chung, ít nhất nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng cũng đúng là bởi vì hiểu rõ tính cách của đối phương, cho nên mới đánh mất ý niệm này.

Đoàn xe từ trước mặt An Tĩnh đi qua, chờ đến thời điểm khói xe đều nhìn không tới, An Tĩnh mới đi ra, vỗ vỗ cành cây lá khô trên người. Hắn đi tới trước chiếc xe bản thân từng rất yêu quý, sau đó nhìn chiếc jeep bị đè bẹp đến rách nát, thở dài.

Được a, tích phân đã không còn.

Ngày hôm nay, không có một chuyện nào tốt.

Trong lòng An Tĩnh mang theo tâm tình hôm nay thật xui xẻo, về tới tầng hai tòa nhà bọn họ tạm thời cư trú. Lúc nhìn thấy trên bàn đặt nồi nhỏ của mình thời điểm, hắn khó được cười một cái không chứa bất luận trào phúng châm chọc nào.

Lâm Mộng Dĩnh rửa nồi của hắn đến sạch sẽ, lật ngược để ở trên bàn, còn để một lớp giấy ở dưới nồi. Trực ban Vương Tuấn Vũ gãi gãi đầu, thấy An Tĩnh tươi cười chỉ cảm thấy hiếm lạ.

Lúc này Lâm Mộng Dĩnh đã ngủ rồi, An Tĩnh đi tới gần nàng, trải cái thảm dựa vào đối diện nàng. Hắn ngủ thời gian rất ít, thân thể này được trời ưu ái, tựa hồ chỉ cần ngủ một giấc ngắn là có thể khôi phục hoàn toàn. Nhưng là, chỉ một chút cũng cần phải ngủ.

Lâm Mộng Dĩnh cũng bởi vì chuyện phát sinh hôm nay trong lòng không dễ chịu, lúc ngủ mày đều nhíu lại. Nhưng lúc An Tĩnh đi vào bên người nàng, nàng phảng phất cảm giác được cái gì, mày nhíu lại cũng dần dần giãn ra, ngay cả tiếng hít thở cũng lâu dài rất nhiều.

An Tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, mới nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Hắn ở dưới đáy lòng lén lút tính toán, có lẽ đời này, Lâm Mộng Dĩnh và cái người theo đuổi kia có thể có một cái kết cục tốt cũng không chừng. Đời trước An Tĩnh không có tâm tư kia, nàng chỉ muốn tìm kiếm ba mẹ. Đồng thời, nàng là một người kiêu ngạo lại tự ti. Trước mạt thế nàng có bao nhiêu kiêu ngạo diện mạo của chính mình, sau mạt thế đối mặt với gương mặt bị chính mình tự tay hủy đi nàng liền có bao nhiêu tự ti.

Người theo đuổi thích tính cách dũng cảm của nàng, cũng quyến luyến sự quyết đoán của nàng, cho dù nàng bị hủy dung cũng không ngừng si mê yêu nàng. Nhưng mà Lâm Mộng Dĩnh không dám, đối phương quá mức tốt đẹp, nàng cảm thấy bản thân không xứng với hắn.

Nhưng nếu là Lâm Mộng Dĩnh hiện tại, nhất định có thể.

An Tĩnh nhắm mắt lại, hiện ra cảnh tượng Lâm Mộng Dĩnh và đối phương nói chuyện vui vẻ với nhau.

Tuấn nam mỹ nữ, đó mới là cảnh tượng thích hợp Lâm Mộng Dĩnh nhất. An Tĩnh nghĩ kỹ rồi, hắn sẽ hộ tống Lâm Mộng Dĩnh đến nơi tập trung, để một nhà của nàng đoàn viên. Người theo đuổi kia là người đáng giá phó thác chung thân, bọn họ nếu thích đối phương, như vậy là tốt nhất.

Đến nỗi An Tĩnh, hắn sẽ giống như tên của mình, an tĩnh ở địa phương Lâm Mộng Dĩnh nhìn không thấy, tiếp tục bảo hộ nàng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net