10. Cưới sư phụ làm phu tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Giả Giả lên tám liền đi học, sư phụ của nhóc là một Thám Hoa rất thích dạy, sau khi thi đỗ khoa Đình liền viết tấu xin nữ vương, được ngài ân điển vào Thái Đường Học dạy nam đức cho các quý nhân. Tôn Giả Giả thân là hài nữ duy nhất của Tôn Ích - tỳ nhân được coi trọng nhất hoàng cung - cũng được nữ vương đặc cách vào Thái Đường Học.

Yên Viên từ nhỏ đã bộc lộ tài năng văn chương rất xuất sắc, gia đình còn là nhà nòi gia giáo giàu có có tiếng vì vậy khi hắn mới mười lăm đã đỗ Thám Hoa, mọi người cũng không lấy làm lạ gì.

Yên Viên ở Thái Đường dạy nam đức 3 năm, lần đầu tiên hắn thấy có cô nhóc như thế, Tôn Giả Giả tám tuổi dường như đặc biệt thích hắn, sau giờ học sẽ chạy ngay đến Nam Viện quấn lấy không buông, khiến hắn bị các học sinh trêu chọc không nguôi, các sư tỉ huynh muội cũng đều ghẹo hắn.

Thấm thoát trôi qua như chó chạy, Tôn Giả Giả chớp mắt đã lên mười lăm. Yên Viên ngồi trong trên kiệu rước phu nắm chặt khăn lụa đỏ xấu hổ nhớ lại

Hắn hai mươi là nghe lời tỏ tình của Tôn Giả Giả mà cố chấp không gả, nhóc con lúc ấy ôm chân hắn khư khư khóc bù lu bùa loa đòi cưới hắn, muốn lấy hắn về, Yên Viên không hiểu sao lại tin là thật, chính vì thế mỗi khi được về nghỉ Tết, hắn đều sẽ bị nương phạt một trận đòn. 

Nhưng Yên Viên năm hai ba tuổi, Tết năm nay sẽ không bị đòn nữa, Tôn Giả Giả cưới hắn về rồi, còn làm một cái lễ thật to, mời thật nhiều người đến, cha nương nắm lấy tay hắn vừa cười vừa khóc rất nhiều.

Yên Viên nằm ngửa nhìn lên trần nhà được trải lụa đỏ chót, cả người hắn nhễ nhại mồ hôi, bắp chân thon thả vẫn đang mở lớn, hắn vừa được nhóc con đó sủng hạnh.

Yên Viên nhớ lại cảnh ân ái, xấu hổ cuộn mình với lấy chăn che mặt.

Tôn Giả Giả cười khúc khích đến là vui vẻ, đem chăn trên mặt hắn kéo ra, hôn chụt lên mí mắt phu tử nhà mình.

"Cưới được chàng về rồi, Yên Viên có sướng không?"

Nam đức dạy rằng, thê chủ hỏi phải thưa. 

Hắn dạy nam đức suốt bao năm, lần đầu tiên thấy lời giảng của mình vô dụng đến thế, nào là không được xấu hổ, phải biết dụ dỗ thê chủ, hắn bây giờ nhìn thê chủ còn không dám.

"Yên Viên, sư phụ, trả lời ta nào."

Tôn Giả Giả sủng nịnh cọ cằm vào ngực hắn, đến lúc này Yên Viên mới thỏ thẻ mấy lời.

"Ta...kh-không biết, thê chủ nói thế nào thì là thế ấy."

ĐOÀNG ĐOÀNG !!!

Cãi não của Tôn Giả Giả như được thấy pháo hoa ngày tết đang tưng bừng nhảy múa trong đầu, nàng đã chờ ngày được nghe tiếng thê chủ từ Yên Viên bao nhiêu năm rồi đó.

"Yên Viên, dạng chân ra nào, ta giúp chàng lau qua nhé."

Tôn Giả Giả trước khi động phòng đã xách đít hỏi cha nương bí kíp phòng the một lượt, sợ ai chứ nương nàng như con trâu động đực mỗi ngày phịch cha tới tấp lại thiếu mấy cái này?

Tôn Ích dặn nàng lần đầu phải mềm mại, không được mạnh bạo vì phu tử sẽ đau. Tôn Giả Giả vâng lời mẹ chỉ làm đúng một lần, còn rất dịu dàng. Tuy nàng chưa hương thụ được mấy nhưng Yên Viên không thể chịu đau được.

Nương còn dặn, lúc làm xong phải săn sóc phu tử, giúp phu tử lau dọn một tí, vì lúc này phu tử đã rất mệt rồi. Tôn Giả Giả thủ sẵn chậu nước nóng, khi làm xong sẽ giúp Yên Viên nhà nàng thoải mái một chút.

Nàng còn nhớ cha dặn sau khi quan hệ hãy ôm phu tử lâu lâu một xíu, cha ngày xưa thích nhất là được nương ôm ngủ. Tôn Giả Giả cầu còn không được.

Tôn Giả Giả vắt nhẹ nước trong khăn, để nó giữ lại độ ấm ẩm vừa phải, săn sóc lau đi vệt máu nơi hồng hào. Nơi ấy của nam tử rất yếu mềm, nếu ngay lần đầu đã cọ xát mạnh sau quan hệ sẽ rất xót. Lần thứ hai thứ ba, Tôn Giả Giả mới an tâm vắt kiệt nước làm sạch cho bé hoa nhỏ nhắn của mình.

Nàng cất chậu nước sang một bên, tỉ mỉ say mê ngắm cái lỗ múp míp hồng thuận kia đang hé mở theo nhịp thở của phu tử. Cái hột nhỏ phía trên cũng thật đáng yêu, nhỏ nhắn xinh xắn đúng một mẩu, rất hợp với dáng vẻ của Yên Viên. Tôn Giả Giả giữ giá cưới chồng, chưa qua tay ai, nay được dịp chiêm ngưỡng, nàng không cưỡng lại được tò mò dùng ngón tay khều khều hạt đậu nhỏ.

Yên Viên bị tập kích bất ngờ giật nảy người khép chân, không cho nàng tiếp cận nơi trọng yếu. Tôn Giả Giả không quan tâm nữa, bò lên ôm phu tử đi ngủ. Còn Yên Viên thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bởi Tôn Giả Giả mới đủ tuổi đã cưới chồng nên hai người bọn họ vẫn theo lệ ở trong cung, chờ ngày mẫu thân được ban phép nghỉ mới ra khỏi thành. Yên Viên được nhạc mẫu cùng thê tử cho phép tiếp tục đi dạy rất vui mừng, nhưng hắn cũng hiểu rõ quy tắc vì vậy liền xin phép Thái Đường Học chỉ dạy học buổi sáng, buổi chiều sẽ ở nhà giúp đỡ nhạc phụ quán xuyến.

Yên Viên xách nước từ giếng chung về nhà, đi qua đi lại mấy lượt đã thấm mệt, sáng nay còn uống nhiều nước, lúc này đã mắc tiểu. Hắn vào buồng vệ sinh, vội vàng vén quần dưới, dùng con chim nhỏ xinh xả nước tiểu, mà lúc này gió ngoài trời quá to, vì không cẩn thận khép hờ nên cửa đã bị thổi bung ra. Yên Viên hoảng sợ mau chóng giải quyết nỗi buồn.

Tôn Giả Giả cùng lúc được sư phụ cho về sớm, hay ho thấy được cảnh này.

Phu tử nhà nàng đi vệ sinh sao lại đứng?

Yên Viên túc tắc kéo quần lót lên, vừa trở người đã thấy thê chủ đứng sau nhìn chằm chằm hắn, cả người hắn sợ hãi  căng cứng, đôi mắt rất nhanh liền ướt, khuôn mặt trắng bệch lẩy bẩy với lấy cầm tay Tôn Giả Giả.

"Thê chủ, người nghe em nói, em có thể giải thích, người đừng hưu em. Oa..huhuhu."

Hoảng sợ đến xưng hô sai bét nhè, kiểu xưng "em" này vốn dĩ trước giờ hắn không chịu gọi.

Yên Viên khóc sưng cả mắt, đến hắn cũng không biết mình đã hoảng đến ôm chặp lấy thê chủ, bắt nàng phải bế hắn về phòng riêng.

Tôn Giả Giả ôm hắn lên giường, nhanh chóng lột váy phu tử xuống, nhìn hai bộ phận sinh dục bé xinh kia, nước tiểu còn sót dính ở phía trước quần lót, nhìn qua cũng biết Yên Viên dùng nơi nào đi tiểu, nhưng nàng phải vẫn hỏi lại.

"Chàng lúc nãy dùng nơi nào đi tiểu?"

Yên Viên khóc nức nở, bàn tay không ngừng lau nước mắt, nấc cụt nhìn nàng thành thật.

"Là...ức...dùng...hức..phía trước."

Nam tử lên năm sẽ được dạy dỗ đi tiểu bằng lỗ hoa, đây là điều bắt buộc, Yên gia cũng không ngoại lệ. Yên mẫu giao nhiệm vụ này cho Yên phụ, nhưng lúc nhỏ Yên Viên rất mè nheo, hắn không muốn bị đau, chọc thông lỗ hoa rất đơn giản, chỉ là hắn xui xẻo thấy cô lang băm thông lỗ tiểu cho đồng học bị chảy máu nên quá sợ hãi. Yên Viên nức nở cầu xin cha dấu giếm, Yên phụ không nỡ thấy con đau, bao năm qua đều kín kẽ dấu đi.

Yên Viên trước khi gả đi đã định bụng phải chọc lỗ hoa nhưng ám ảnh tuổi nhỏ vẫn là quá lớn, về đến nhà vợ thì càng sợ bị phát hiện hơn nữa, hậu quả là bị thê chủ nhìn thấy rồi.

Hắn dạy nam đức mà vi phạm quy tắc cơ bản nhất, bị hưu cũng đáng.

Nghĩ đến đây Yên Viên lại nức nở một tràng dữ dội, hắn chỉ mới gả đi có 2 tuần thôi huhuhu.

"Giờ phải làm sao?" 

"Oa hức huhuhu, ta...ta sẽ ngay lập tức chọc thủng nó, nàng đừng giận. Không..kh-không, nàng giận cũng được, nhưng đừng hưu ta mà huhu"

Ta còn chưa được nàng thương bao nhiêu, nàng không được hưu ta đâu huhuhu.

Tôn Giả Giả nào nhẫn tâm hưu chồng, yêu còn chẳng hết, thương còn chưa được mấy hồi. Nhưng chuyện này là chuyện lớn, ảnh hưởng đến cả thanh danh dạy học của Yên Viên lẫn Thái Đường học, vẫn là không thể dễ dàng bỏ qua.

Tôn Giả Giả nghiêm mặt rút tay khỏi cái ôm phu tử, giả vờ lạnh giọng mắng.

"Đúng là cái đồ nói dối, không thể tin chàng được."

"Oa oa oa...thê chủ...đừng mà" - Yên Viên cuống cuồng cả lên, lật đật chạy lại nắm tay nàng.

Tôn Giả Giả chỉ thích ức hiếp chồng, chỉ tay năm ngón hắng giọng.

"Còn không mau lên giường nằm xuống, để chàng tự chọc ta lại phải cống thêm tiền mua chồng mới à."

Yên Viên nghe chữ chồng mới tỉnh táo cả người, lại lật đật ngoan ngoãn lật ngửa trên giường.

Tôn Giả Giả đi đến phòng riêng của cha nương, hồi còn nhỏ nàng nhớ nương đã kể chính tay nương phá lỗ hoa cho cha, còn giữ cẩn thận ở hộc tủ đầu giường. Tôn Giả Giả lấy được thanh kim loại trong tay, nhanh chóng về phòng riêng.

Yên Viên nghe được tiếng đóng cửa, lo lắng nghểnh cổ lên, thấy thanh kim loại quen mắt lại bắt đầu nức nở. 

Hắn từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa bao giờ chịu đau.

Tôn Giả Giả đem dụng cụ đi sát trùng, cẩn thận dội qua nước sôi hai lần mới xong.

Nàng đưa mắt nhìn phu tử đang nắm chặt tay chặt mắt nằm như con cá chờ chết trên giường không khỏi cười khà trong lòng, nhưng mà lỡ nạt người ta rồi, diễn cũng không thể bỏ dở.

Nàng bước đến bên cạnh Yên Viên, đánh nhẹ vào đùi non hắn. 

"Ai cho chàng khép lại, mau mở ra."

Mắt phu tử lúc này đã ngấn lệ.

"Ta không có khép...nàng đừng đánh..hức."

"Còn trả treo !" 

Tôn Giả Giả lại đánh bép một phát nữa.

"...đồ nói dối như chàng phải bị chọc cho thật đau mới chừa."

Yên Viên lập tức lại bị nàng dọa phát khóc, nước mắt róc rách thấm đẫm gối.

'Không mà oa huhu...nàng nhẹ tay. Thê chủ thương ta đi mà huhu"

Tôn Giả Giả chỉ hừ một cái, rất nhanh ngồi xuống chuẩn bị đại phẫu cho phu tử.

Lỗ tiểu nằm phía dưới hột le, bên trong có một lớp màng mỏng, cấu tạo cũng như màng trinh nhưng mỏng hơn rất nhiều, lúc đâm cũng không chảy máu, chỉ nhức sương sương. Yên Viên là quá nhát gan.

Tôn Giả Giả nhẹ nhàng xoa đầu hột le để thớ thịt mau thư giãn, bé bướm nhỏ xinh được săn sóc nhẹ nhàng rất nhanh tiết nước thấm ướt tay nàng, Yên Viên được xoa sướng cũng bắt đầu hừ hừ sảng khoái. 

Nàng thầm mắng phu tử quá dâm, sau đó tiếp tục xoa tiếp, đến khi lỗ tiểu được kích thích nhô lên rõ hình tròn tí xíu, nàng mới cầm lấy thanh kim loại chọt chọt một tí. Màng tiểu này không dày, sẽ rất nhanh xong thôi, nhưng vẫn phải dỗ Yên Viên một chút, cả người phu tử đã run như cầy sấy rồi.

"Bảo bối ngoan, không sao, ta sẽ làm thật nhẹ, không chọc chàng đau, nhé?"

Yên Viên ướt đẫm nhìn nàng, tin tưởng gật đầu.

Tôn Giả Giả xoa xoa lại gẩy gẩy, nhanh chóng đem phần đầu nhọn hoắt chọc một đường, màng tiểu pực một tiếng nhỏ. Lỗ hoa được chọc xong, Tôn Giả Giả lập tức rút dụng cụ ra, không ngừng xoa xoa an ủi.

"Bé ngoan, xong rồi, chàng là giỏi nhất."

Yên Viên ăn đau đột ngột được thê chủ dỗ dành vội vàng biến thành chậu nước tiết thủy, ôm chặt Tôn Giả Giả khóc thê lương, nàng để mặc hắn nằm vào lòng dụi dụi, chùi hết nước mắt vào người.

"Nàng bảo không đau...ta đau chết rồi..oa oa oa"

Khóc như em bé, nàng tưởng lấy về một Thám Hoa tài trí cơ mà, vậy mà rước về một em bé mít ướt.

"Sao chết được, chàng vẫn sống ngon ơ nè."

Tôn Giả Giả không tim không phổi dỗ hắn.

Yên Viên thấy nàng không ngọt ngào dỗ dỗ, mếu môi giận dỗi.

"Nàng quá đáng...nàng nói dối...hức"

Tôn Giả Giả - người vợ đang xoa lỗ tiểu cho chồng - nàng không tốt thì ai tốt? 

Tôn Giả Giả đen mặt đánh mông phu tử.

"Chàng dám nói ta? Có tin đánh chàng không?"

Nam huấn dạy thê chủ tức giận phải tận tình ngoan ngoãn, Yên Viên nép vào lòng vợ ngoan ngoãn khóc tiếp.

                    ****

Chưa xong đâu, kakaka. Viết xong thấy dễ thương gì đâu trời >///<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net