Chương 15: Bài học (2) Phong ấn võ công, bị treo lên rồi thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Cố Tri Âm tỉnh dậy đã là ngày thứ hai, hậu huyệt thanh lãnh mát mẻ, có lẽ là đã được bôi thuốc mỡ, y nằm xuống chiếc giường êm ái, xuất thần nhìn lên trần nhà.

'Két----', là tiếng cửa từ từ bị đẩy ra, Cố Tri Âm vô thức rụt người lại, hồi hộp nhìn ra ngoài cửa.

Lúc nhìn thấy bóng đen của ai đó bước vào, sắc mặt y có hơi tái đi, thế nhưng y một khắc cũng không dám chậm trễ mà nhanh chóng ngồi dậy và quỳ ở trên giường.

Khương Hoa nhìn thân thể trắng ngần lộ ra của nam nhân, khóe miệng hơi nhếch lên, "Tỉnh rồi?"

"Chủ nhân...", Cố Tri Âm dè dặt ngước mắt nhìn nàng,"A...."

Quy đầu được Khương Hoa bao bọc trong tay rồi chơi đùa, y hít sâu một hơi, "Chủ nhân...người nhẹ một chút...chủ nhân...", nam nhân không dám nói lời chống cự, chỉ thấp giọng cầu xin tha thứ.

Nàng im lặng đùa giỡn một lúc, cho đến tận khi nam nhân không kiềm được mà bắn ra chất dịch trắng đục lên tay Khương Hoa, eo lưng y mềm nhũn ngã xuống giường, nàng mới thả lỏng tay buông y ra.

Cố Tri Âm đang nằm trên giường không dám chậm trễ dù chỉ một giây, bàn tay xinh đẹp của nàng vẫn còn lơ lửng trên không trung, ánh mắt y lấp lánh, há miệng đem những ngón tay dính đầy tinh dịch của mình cho vào trong, liếm láp cẩn thận.

Tiếng 'chậc chậc' rõ ràng phát ra từ miệng nam nhân, Khương Hoa nhìn dái tai đỏ bừng của y thì có chút động lòng, ngón tay nàng không ngừng khuấy động bên trong khuôn miệng mềm mại của Cố Tri Âm, nhìn y ngoan ngoãn liếm sạch sẽ chất lỏng dính trên tay mình.

"Chủ nhân...", trong mắt Cố Tri Âm lóng lánh ánh nước,"Chủ nhân...ta biết sai rồi...chủ nhân...ta không dám trốn nữa..."

"Không dám nữa...", đôi mắt mờ mịt của Khương Hoa cụp xuống,"Nếu đã không muốn chạy trốn nữa...vậy Âm nhi phong ấn võ công đi thì thế nào? Để có thể luôn luôn ở bên cạnh ta..."

Sắc mặt Cố Tri Âm ngay lập tức tái nhợt, phong ấn võ công..., "Chủ nhân...đừng...đừng mà...ta..."

"Không...", khóe miệng của Khương Hoa câu lên một nụ cười tàn nhẫn lại dịu dàng, y sợ hãi liên tục lùi về sau.

"Chủ nhân...đừng mà...", cho đến khi một đạo ánh sáng trắng xâm nhập vào thân thể mình, một cơn tê dại như bị kim đâm lan truyền khắp toàn thân, Cố Tri Âm cuối cùng cũng biết sự thật rằng kinh mạch của y đã bị phong ấn.

"Không...chủ nhân...đừng...ta biết sai rồi...xin người...đừng phong ấn kinh mạch của ta mà...", ngữ khí của nam nhân run rẩy như sắp khóc.

Khương Hoa lạnh lùng nhìn y, nàng đương nhiên biết Cố Tri Âm coi trọng võ công như thế nào...

"Đó là trừng phạt dành cho ngươi, bảo bối...", Khương Hoa tiến lên ôm người vào trong lòng nàng, "Chuẩn bị sẵn sàng chưa, hình phạt hôm nay đến rồi...", nàng hôn lên khóe mắt của nam nhân, bế người ra khỏi phòng.

Trên đường đi gặp rất nhiều hạ nhân của Cổ Vực, gương mặt Cố Tri Âm trắng bệch, Khương Hoa đương nhiên có thể cảm nhận được những cử động cho dù là rất nhỏ của người trong lòng, thân thể y run rẩy thu vào trong vòng tay của nàng, thế nhưng người mà Khương Hoa đang bế, có ai dám nhìn chứ...

Nàng bế Cố Tri Âm đến một gian phòng toàn là gương, trái tim của y thoáng chốc như treo ngược trên cổ họng, "Cái này là chuẩn bị cho ngươi, ngươi sẽ thích nó chứ...", Khương Hoa dịu dàng ôm lấy y, rõ ràng là giọng điệu ôn nhu dò hỏi, nhưng lại khiến cho người nghe không dám có ý từ chối.

"Đi đi, cài khóa lại cho cẩn thận.", nàng đặt người xuống, Cố Tri Âm nhìn sáu sợi dây thừng treo trên trần nhà ở giữa phòng, trong mắt thoáng hiện lên chút đấu tranh kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận...

Nam nhân lần lượt cài khóa ở cổ tay, mắt cá chân, thắt lưng, ngoài ra còn có một cái khóa ở sau lưng, sau khi tất cả đã xong xuôi, dây thừng đột ngột được kéo lên.

"A...", Cố Tri Âm bị những sợi dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, tứ chi đều bị nhấc lên, để lộ ra nơi tư mật của y.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Cố Tri Âm nhìn thấy hình ảnh phản chiếu rõ ràng của bản thân trước mặt--đó là...hậu huyệt của y! Gương mặt nam nhân ngay lập tức đỏ bừng, bối rối nhìn đi nơi khác.

"Nhìn đi!", một thanh âm băng lãnh truyền đến bên tai, Cố Tri Âm run rẩy quay đầu lại, nhưng ánh mắt lại đang trốn tránh.

"A...", khỏa anh đào đỏ hồng trên ngực bị người véo lấy, thân thể y căng thẳng, không kiềm được liền rên rỉ.

"Nhìn vào tấm gương trước mặt ngươi, ngoan ngoãn đi...", Khương Hoa chậm rãi hạ giọng, bàn tay không an phận lang thang trên vòng eo của nam nhân, khiến cho y run rẩy không ngừng.

"Ân...a...",mi mắt chậm rãi nâng lên, Cố Tri Âm nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, khuôn mặt đỏ tựa như quả đào, hai mắt mơ màng.

Còn có cửa huyệt được phản chiếu rõ ràng, bởi vì bị nữ nhân vuốt ve mà ngượng ngùng co rút lại, dục cầu bất mãn muốn có thứ gì đó đi vào an ủi, nước mắt tràn ra từ khóe mắt y.

"Chủ nhân...phu quân...", Cố Tri Âm hơi hơi ngọ nguậy, Khương Hoa ngạc nhiên lùi lại, kể từ khi y bị nàng bắt trở về, y đều gọi nàng là chủ nhân, tiếng phu quân này trái lại rất ít khi gọi.

Cố Tri Âm nhìn thấy điểm kỳ lạ của Khương Hoa, vội vàng gọi lại,"Phu quân...phu quân...Âm nhi...biết sai rồi..."

Ánh mắt Khương Hoa sâu thẳm, ngón tay chen vào cửa huyệt non mềm của nam nhân.

"A...", trước mắt là hình ảnh phản chiếu của bản thân, Cố Tri Âm có thể thấy rõ ràng cách những ngón tay của nàng chen vào hậu huyệt của y.

Khi tìm thấy điểm mẫn cảm nhô ra bên trong, ngón tay Khương Hoa liền tấn công vào địa phương mẫn cảm ấy của nam nhân.

"A...a...chủ nhân...đừng...chỗ đó...a...", Cố Tri Âm đột nhiên ngẩng cổ lên, khoái cảm dâng trào bên trong hậu huyệt truyền từ xương cụt lên đến đại não.

"Nhìn thật kĩ vào! Không được nhắm mắt!", nàng lại thêm vào hai ngón tay, tốc độ ra vào cũng lần nữa tăng nhanh.

"A...a...", Cố Tri Âm không dám nhắm mắt lại, bị buộc phải nhìn hình ảnh bản thân bị thao ở trong gương, cho đến khi Khương Hoa rút ngón tay ra, nới lỏng áo ngoài của mình.

"Aaa....", nam nhân thét lên một tiếng, Cố Tri Âm có thể nhìn rõ cách cái thứ thô to và dài ấy của nàng đâm xuyên qua hậu huyệt của y từng chút một, nhìn thấy cửa huyệt của bản thân bị nong rộng ra, sắc mặt nam nhân lập tức trắng bệch.

"Chủ nhân...nhẹ...ân...ha...", khóe mắt y ngập nước, vô lực nhìn tiểu huyệt của mình bị kéo căng đến cực điểm.

Khương Hoa mỉm cười, ngay lập tức kéo dương vật của mình ra, nhìn huyệt động nhanh chóng co rút lại.

"Ngứa lắm sao?", nàng đưa tay chạm vào hậu huyệt của Cố Tri Âm.

Một tiếng rên ngọt lịm phát ra từ miệng nam nhân, quả thực...lỗ huyệt của y đang khao khát được thứ gì đó lấp đầy.

"A! Ô...ân...", Cố Tri Âm trong vô thức lắc lư mông của mình, cố gắng lấy lòng thứ vừa rút ra khỏi thân thể y, muốn sử dụng nó để giảm đi cơn ngứa.

Nhưng thứ đó thật sự quá trơn, chỉ có thể ma sát với miệng huyệt, căn bản không thể tiến vào, hơn nữa còn rất nhanh chóng tách ra khỏi tiểu huyệt.

Cố Tri Âm nức nở, nếu như chỉ đơn thuần là hành hạ thì vẫn có thể dựa vào ý chí để chống lại, nhưng việc trở lại địa ngục sau khi được nếm trải vị ngọt, chắc chắn còn khó chịu hơn nhiều.

"Muốn sao?", dương vật của nàng cọ sát vào hậu huyệt nam nhân.

"Chủ nhân...a...muốn...", nước mắt trào ra từ khóe mi của y, thế nhưng lại không thấy người phía sau có động tĩnh gì, Cố Tri Âm cắn cắn môi, nói, "Cầu xin chủ nhân...xin người tiến vào đi mà...thao huyệt dâm của Âm nhi...ân..."

Nam nhân nhìn vào hình ảnh rõ nét trước mắt, nhìn thân cương to lớn từng chút một khai mở huyệt đạo của mình, sau đó đâm một phát lút cán đến cùng.

Hậu huyệt của y đã sớm đạt đến giới hạn, thân thể đột ngột bị lấp đầy vô cùng thỏa mãn.

"Aaa....", dương vật khổng lồ đâm thẳng vào địa phương mẫn cảm bên trong, Cố Tri Âm rên rỉ đến xuất thần.

Nhưng mà Khương Hoa dường như đặc biệt yêu thích nơi đó, nàng chỉ tập trung tấn công vào nó.

Nam nhân bị đỉnh đến trước sau đều đong đưa, mỗi khi sợi dây thừng lay động kéo theo y trở lại, dương vật to lớn như đâm thẳng vào ruột y, tiến vào cực sâu.

"A...không...chủ nhân...ha...", Cố Tri Âm bị thao đến đầu óc rối mù, chỉ có thể cầu xin tha thứ.

"Xin người...tha cho ta đi mà...không thể nữa...", y đã sớm mất đi lí trí, đắm chìm trong dục vọng, bụng dưới dính đầy tinh dịch...

"Nên gọi ta thế nào?", Khương Hoa tàn nhẫn ngắt đầu ngực của y, khiến cho đối phương kịch liệt run rẩy.

"Ân...ha...a...ư...chủ...chủ nhân...a...", Cố Tri Âm khóc đến vô cùng thảm thương, đối với y, chứng kiến cảnh tượng bản thân bị thao thật sự quá mức xấu hổ.

Bị Khương Hoa đỉnh tới trước sau đều dao động, y càng như không biết xấu hổ mà chủ động hầu hạ người trước mặt, "A...ha...người...ân...người tha cho ta đi...ha..chủ...chủ nhân..."

"Mở mắt ra!", nàng vỗ vỗ mông nam nhân.

"Ha...a...chủ nhân...đừng...", hậu huyệt ướt át kích thích Cố Tri Âm, y gần như tuyệt vọng, trông bản thân không khác gì một kỹ nữ dâm đãng, nước chảy không ngừng...

"Ô...ha...a...chủ...chủ nhân...xin người...ân...ha...sẽ bị chủ nhân...thao chết mất...a...", Cố Tri Âm khóc đến mức không kiềm chế được.

Ánh mắt Khương Hoa tối sầm lại, đưa tay ra giữ lấy eo của y, giữ cho nam nhân không đung đưa nữa, nhưng động tác ở hạ thân lại rất tàn nhẫn.

Nàng tiếp tục thao vào địa phương mẫn cảm kia, toàn thân Cố Tri Âm bắt đầu co giật.

"Ư...a...ha...", y cong người lên như con tôm, mông kịch liệt run rẩy co rút, dâm thủy từ hậu huyệt chảy ra rơi xuống đất.

Cao trào...Cố Tri Âm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, khóc càng lợi hại hơn.

Không để  cho y có cơ hội hồi phục sau cao trào, động tác của Khương Hoa vẫn mãnh liệt như cũ, rất nhanh, đợt cao trào thứ hai đã tới.

"Aaaa...", tinh dịch nóng hổi bắn ra cùng lúc với dòng nước đặc quánh từ hậu huyệt, Cố Tri Âm ngẩn người nhìn bản thân mình dâm đãng, những cơn cao trào liên tục suýt nữa khiến cho y không chịu nổi.

"Chủ nhân...Âm nhi không dám nữa...người tha cho Âm nhi lần này đi...a...ha...ư...", dư vị cao trào vẫn còn đó, thân thể nam nhân không ngừng co giật run rẩy.

Khương Hoa đem tinh dịch đẩy vào sâu trong thân thể y, sau đó mới rút ra.

"Vẫn chưa đủ...", nàng mỉm cười nói,"Hôm nay đến đây thôi...ngày mai chúng ta tiếp tục...", Khương Hoa cởi trói rồi ôm Cố Tri Âm vào lòng, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm...

Phải dạy dỗ cho y vĩnh viễn không dám phản kháng, không dám trái lời, như vậy y mới không dám tự mình bỏ trốn nữa...














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net