Chương 9: Giết gà dọa khỉ, thủ đoạn mạnh mẽ, ngọc thế thao huyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi thức dậy vào sáng hôm sau, Cố Tri Âm chỉ cảm thấy hậu huyệt đau đớn dữ dội, di chuyển một chút cũng đau đến muốn rơi nước mắt.

"Chủ nhân...", y nhỏ giọng gọi, nhưng không có người hồi âm, lại nhớ đến từng đòn roi ngày hôm qua, y không khỏi có chút rùng mình.

"Tỉnh rồi?", một giọng điệu thanh lãnh pha chút lười biếng vang lên sau lưng, khiến cho nam nhân thoáng cứng đờ.

"Chủ nhân...", Cố Tri Âm cố gắng chịu đựng cơn đau ở hậu huyệt để đứng dậy, ngoan ngoãn quỳ xuống, làn da trần lộ ra ửng hồng trong không khí, ánh mắt Khương Hoa sâu thẳm nhìn y.

"Nếu muốn xuống giường thì mặc y phục đàng hoàng vào.", Khương Hoa đặt một cái hộp lên trên giường, xoay người rời khỏi, trên mặt lộ ra một nụ cười ảm đạm, "Mang nó theo."

"Vâng...", gương mặt Cố Tri Âm đỏ ửng, y tất nhiên hiểu rõ ngụ ý của Khương Hoa, thứ gì nằm ở bên trong chiếc hộp đó, y cũng có thể đại khái đoán được.

Khi Cố Tri Âm thay xong y phục và đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một nam tử mặc đồ đen đang đứng ở cửa như thể đang chờ đợi y.

"Công tử, vực chủ đang đợi ngài, mời ngài đi theo ta.", hắc y nam tử cung kính nói.

Cố Tri Âm khẽ cau mày, "Dẫn đường."

Hai người cùng nhau rời đi, người kia vậy mà lại dẫn y đến địa lao, khiến cho y không khỏi ngạc nhiên, "Đây...?"

"Vực chủ đang đợi ngài ở bên trong, xin mời công tử.", hắc y nam tử đứng lại làm ra động tác mời, không tiếp tục đi nữa.

"AAA-!!!!!",tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong ngục tối, Cố Tri Âm ổn định lại tinh thần của mình, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

Đi dọc theo con đường âm u, cuối cùng y dừng lại bên ngoài lao phòng nơi tiếng thét phát ra, nam nhân cẩn thận dè dặt nhìn thoáng qua bên trong căn phòng, nhất thời cả kinh: Hoàng hậu đang ở bên trong!

"Vào đây!", Khương Hoa ngồi trên chiếc ghế phủ thảm lông bạch hổ quay lưng lại với cửa lao phòng, lạnh lùng nói.

Cố Tri Âm cắn môi, nhấc chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng, toàn bộ quá trình đều cúi đầu không nói.

"Thế nào? Ta không nói thì liền quên mất quy củ à?", thanh âm nàng lạnh lẽo tuôn ra, sắc mặt y ngay lập tức trở nên tái nhợt

"Ta...ta...", Cố Tri Âm hơi dịch người lùi lại vài bước.

Nàng cười nhạt, xem ra vẫn là chưa nghe lời...

"Hoàng hậu nương nương...", Khương Hoa gọi, "Ngươi hạ dược gì cho y?...hử...!", một điệu cười nham hiểm tràn ra từ miệng nàng, hoàng hậu đã bị tra tấn từ nãy đến giờ rùng mình.

"Không...không phải ta...là bệ hạ...tất cả đều là do bệ hạ ra lệnh...không phải ta...", hoàng hậu vô cùng sợ hãi đem toàn bộ tội lỗi đổ hết lên đầu lão hoàng đế.

"Là ai ra lệnh không quan trọng, là ngươi làm có đúng không?", Khương Hoa nghịch nghịch ngọc bội trong tay, "Ngươi nên mừng vì y chưa bị kẻ khác chạm vào đi, nếu không, cái hoàng thất này cũng không cần phải tồn tại nữa...", nàng mỉm cười nói.

Đôi mắt hoàng hậu mở to, trong mắt đều là không thể tin, "Ngươi ngươi ngươi...ngươi đến cùng là cái quỷ gì..?"

"Nếu hoàng hậu nương nương đã thích đem người đưa cho kẻ khác như vậy, vậy tại hạ cũng thuận theo sở thích của người, cho hoàng hậu nương nương một vài người để chơi đùa.", Khương Hoa không quan tâm đến câu hỏi của hoàng hậu, búng tay một cái, ba thị vệ đứng cánh gác trong góc phòng lập tức tiến lên.

"Chơi cùng hoàng hậu cho thật tốt!"

"Rõ!", ba tên thị vệ mỉm cười xấu xa loại bỏ y phục của mình, kéo hoàng hậu vào trong một góc.

"Không...Ta chính là hoàng hậu đương triều! Các ngươi không thể làm như vậy với ta! A----Ta sẽ tru di cửu tộc các ngươi!A--a...Đừng!", tiếng la hét thảm thiết vang lên trong lao phòng, Khương Hoa vẫn hoàn toàn không bị lay động mà ngồi ở đấy.

Thời gian từng chút một trôi qua, cho đến tận khi tiếng rên rỉ ở bên trong góc phòng nhỏ dần, nàng hô to bảo dừng lại, thị vệ mới đem người kéo trở lại giữa phòng, trên người hoàng hậu phủ đầy những dấu đỏ hồng và vết bẩn, gò má cũng sưng lên.

"Tha cho ta đi...cầu xin ngươi...", hoàng hậu bi thương nhìn Khương Hoa.

Nàng phất phất tay với thị vệ, "Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, thế nào...các ngươi phải làm cho hoàng hậu thật sự thỏa mãn, đi...đưa chó ngao Tây Tạng* của ta đến đây!"

Hoàng hậu mở to mắt,"Ngươi muốn làm cái gì!?"

Khương Hoa im lặng, nghiêng đầu nhìn Cố Tri Âm, mỉm cười...

Một lúc sau, hạ nhân dẫn theo một con chó ngao Tây Tạng lông trắng như tuyết đi vào lao phòng.

"Đây, thưởng cho ngươi!", nàng búng tay, con chó ngao giống như hiểu được nàng nói ngay lập tức bổ nhào lên trên người hoàng hậu.

"A---!!!", hoàng hậu hét lên trong sợ hãi, thế nhưng nữ nhân yếu mềm trong hậu cung sao có thể là đối thủ của một con chó ngao Tây Tạng khát máu?

Đồng tử của Cố Tri Âm đang đứng một bên co lại, thứ đó của chó ngao dài một thước* đâm thẳng vào trong huyệt của hoàng hậu.

*một thước = 33cm

"Càng ngày càng nghe lời rồi...", Khương Hoa lẩm bẩm trong miệng, "Chỉ có ngoan ngoãn mới có giá trị để ở lại..."

Cố Tri Âm lập tức sững người, y cuối cùng cũng rõ mục đích lúc này của nàng, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy.

Cực hình vẫn tiếp tục diễn ra, hoàng hậu ngất đi mấy lần, đều bị mấy thị vệ đánh thức, tiếp tục nhận lấy hành hạ, thân dưới đẫm máu hòa lẫn với bạch dịch, nhìn cũng không nỡ nhìn.

"Qua đây...", nàng vỗ nhẹ tay vịn của ghế.

Thân thể Cố Tri Âm cứng ngắc, căng thẳng đi đến trước mặt Khương Hoa, "Chủ...chủ nhân...", thanh âm của y nhỏ như muỗi kêu.

"Vẫn biết gọi chủ nhân sao?", nàng nhướng mày, giọng điệu thoáng chốc thay đổi, "Âm nhi nghĩ sao về con chó ngao Tây Tạng này?"

Khuôn mặt Cố Tri Âm tái nhợt, "Chủ nhân nuôi dưỡng đương nhiên là tốt..."

"Ồ? Vậy tiếp theo ban nó cho Âm nhi nhé...", Khương Hoa dễ dàng bắt gặp ánh mắt sợ hãi của y, nụ cười trở nên âm hiểm.

"Chủ nhân...", Cố Tri Âm run rẩy quỳ xuống dưới chân Khương Hoa,"Ta biết sai rồi..."

"Sai cái gì?", nàng vuốt nhẹ bên môi y.

"Ta không nên bởi vì có thêm kẻ khác mà quên mất quy củ...chủ nhân...", Cố Tri Âm cũng không để ý có người ở đây hay không, ngoan ngoãn trả lời nàng.

"Rất tốt...", lời nói của Khương Hoa khiến cho y thả lỏng trong giây lát, "Quay lưng lại phía ta, nâng mông lên!"

"Chủ nhân!", khuôn mặt Cố Tri Âm triệt để tái nhợt.

Nàng im lặng không nói, xoa xoa ngọc ở trong tay, nam nhân gương mặt trắng bệch, có chút lúng túng không biết phải làm sao.

"Dắt nó xuống, đem hoàng hậu đặt lên trên đó đi...", Khương Hoa mỉm cười.

Một thị vệ đi tới dắt con chó ngao Tây Tạng đi, hai thị vệ còn lại nâng hoàng hậu chỉ còn chút hơi tàn dậy, đi đến một góc khác trong phòng.

Cố Tri Âm sau đó mới chú ý đến trong góc phòng có một cỗ máy, ở giữa là một thanh sắt dài hai thước quanh thân toàn là đinh và gai nhọn.

Thị vệ thuần thục lấy một khí cụ nong rộng hậu môn của hoàng hậu, "Các ngươi...ta không muốn chết...đừng..."

Cố Tri Âm nhìn vào cái khí cụ đáng sợ ấy, đột nhiên đoán ra cái gì đó, mặt lại trắng bệch.

"Bắt đầu đi!", nàng ra lệnh, hai thị vệ nâng hoàng hậu lên, hậu huyệt đã bị nong rộng ra của hoàng hậu vừa vặn được nhắm ngay thanh sắt, một thị vệ khác lắc lắc tay cầm, nhanh chóng xoay thanh sắt.

"AA---!!!", những chiếc đinh trên thanh sắt đâm nát thành ruột của hoàng hậu, không còn hơi thở, hoàng hậu đã chết, nhưng khí cụ vẫn không dừng lại.

"Chủ nhân...Ta....", Cố Tri Âm tiến về phía trước, nắm lấy áo choàng của Khương Hoa.

"Đều lui xuống đi...", Khương Hoa mỉm cười, trong lao phòng bây giờ chỉ còn lại Khương Hoa và Cố Tri Âm, cùng với thi thể của hoàng hậu.

"Ta...", nam nhân cởi áo khoác ngoài ra, để lộ ra cặp mông trắng nõn, quay lưng về phía nàng rồi nâng mông lên.

Khương Hoa nhìn bờ mông quyến rũ của nam nhân, huyệt khẩu vẫn còn sưng đỏ, ngọc thế bên trong theo hơi thở của y mà run lên, nhịp thở nàng thoáng đình trệ, thật xinh đẹp...

Cũng chỉ khi biết sợ mới ngoan như vậy...

"Ân...a...", ngọc thế bên trong bị người nắm lấy rồi động, nam nhân lại khẽ rên lên.

"Thật nhạy cảm mà...", Khương Hoa phì cười,"Chỉ mới cắm vài cái mà đã chảy nước rồi?"

"Chủ nhân...Âm nhi đã biết sai rồi...người đừng vứt bỏ Âm nhi...", giọng nói của y có hơi run rẩy, nàng có thể dễ dàng nhận ra sự sợ hãi to lớn ẩn chứa trong lòng y.

"Ồ?", Khương Hoa nhướng mày.

"Chủ nhân...", Cố Tri Âm thập phần bất an, y hiện tại rất sợ, sợ bị người trước mặt ném xuống địa ngục một lần nữa, "Âm nhi sẽ nghe lời...thật sự...chủ nhân...ta biết sai rồi..."

Nam nhân nói năng lộn xộn, khung cảnh tra tấn vừa rồi khiến cho y vô cùng sợ hãi, cho dù thủ đoạn trước đây của y cũng rất tàn nhẫn, nhưng mà so với nàng...

"Vật nhỏ, sẽ ngoan sao?",nàng đứng dậy tiến đến vỗ mông nam nhân

"Chủ nhân...", Cố Tri Âm nịnh nọt lắc mông.

"Bây giờ, tự mình dùng ngọc thế chơi đến khi bắn ra cho ta xem nào...", Khương Hoa cười cười nói, nắm lấy đầu ngọc thế dày đặc nghịch vài cái.

"A...ha...", Cố Tri Âm biết mình cũng chỉ có thể tuân theo, đưa tay ra sau lưng cầm lấy đỉnh ngọc thế kéo ra, nàng bắt lấy tay của y nhắm ngay hậu huyệt.

"Ô...a..!!", không chút cảnh giác lại bị đâm trở vào, y ngẩng đầu không ngừng rên rỉ, lỗ hậu sưng to đến có chút đáng sợ, huyệt thịt bị thô bạo thao làm miêu tả ra độ dài và độ cứng của ngọc thế.

"Tự mình động.", nàng tựa lưng vào ghế, lười biếng ngắm nhìn mỹ cảnh trước mặt.

Vành mắt của nam nhân đỏ hoe vì tủi thân, một cơn co giật khiến cho ngọc thế khẽ động, "Ân...a...ha...", ngọc thế rất dày và dài, điểm mẫn cảm của y được nó chăm sóc kỹ càng.

"A..a...ân...", rất nhanh, Cố Tri Âm đã bị ngọc thế thao bắn một lần, y thở hổn hển mềm nhũn ngã ra đất, không còn đủ sức lực.

"Vô dụng!", Khương Hoa lại lần nữa nắm tay nam nhân, ngọc thế lại tiếp tục ra ra vào vào bên trong tiểu huyệt đỏ hồng, dâm dịch luôn không ngừng chảy ra, thật sự rất dâm đãng.

"Chủ nhân...xin hãy tha thứ cho ta...ô...a...không thể chịu đựng được nữa...ân...", nàng biết rõ từng điểm nhạy cảm trên người của y, điểm dâm luôn không ngừng bị tấn công, Cố Tri Âm chỉ cảm thấy mình sắp bị ngọc thế thao chết.

Khi điểm mẫn cảm trong tiểu huyệt lần nữa bị thao đến, thân thể y run rẩy bắn ra, hậu huyệt cũng phun ra nước dâm, Cố Tri Âm thật sự bị chơi đến trước sau đều cùng nhau cao trào.

Huyệt thịt cao trào không ngừng co giật hung hăng xoắn chặt lấy ngọc thế, Khương Hoa mặt khác lại không chút thương tiếc đẩy nhanh động tác của mình.

"A a a...không...chủ nhân...ha...",hậu huyệt trong cơn cao triều cứ như một con đập bị vỡ, dâm thủy không ngừng chảy ra, tinh dịch liên tục phun trào, đọng lại một vũng nhỏ trên đất.

"Chủ nhân...chủ nhân..a...không muốn...không muốn thứ này...muốn chủ nhân...", nam nhân bị kích thích đến trước sau đều cao trào liên tục co giật.

Trong mắt Khương Hoa thoáng dâng lên một chút dịu dàng, 'phốc' một tiếng, đem ngọc thế to lớn kéo ra.

"Hậu quả của việc bị kẻ khác chạm vào thân thể mình...ta nghĩ Âm nhi sẽ không bao giờ muốn thử đâu...", nàng bế người lên, không mảy may quan tâm đến bụi bẩn dính lên y phục.

"Chủ nhân...", Cố Tri Âm ôm cổ Khương Hoa, cọ cọ vào lòng nàng.

"Ngoan...", nàng cong mắt.

Hai người cùng nhau rời khỏi đại lao, chỉ để lại thi thể tàn tạ của hoàng hậu...

____________________________________________

*Chó ngao Tây Tạng:













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net