P12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vẫn chưa bớt ngỡ ngàng chuyện đêm qua, nó trằn trọc cố gắng mãi cũng chẳng ngủ được, bất quá còn mấy viên an thần nên gần sáng mới có thể chợp mắt chút xíu. 

Xỏ chân mệt mỏi vào dép lê đi trong nhà, bụng nó lập tức đau dữ dội. Đến kì rồi sao? Nó cau mày bất mãn. Thành ra lại phải mang bộ dáng nặng nhọc đi ra ngoài. Trên đường ra tiệm tạp hóa, nó nhu nhẹ mi tâm thưởng thức khung cảnh mềm mại lâu rồi mới được thưởng thức. Lại thấy có chút miễn cưỡng, mọi thứ dồn trong lòng giống như hòn đá nặng không có đường gỡ bỏ. Nó chán ngán không ngừng thở dài.

Phải đi mua thuốc rồi.

Nặng nhọc lê bước chân, tính toán ra hiệu thuốc một chút, không nghĩ tới sẽ đụng vào ai đó, nó đau đớn ngã ngồi xuống đất. Đôi con ngươi trong veo mơ hồ nghếch lên một chút. A~~~ Thật đẹp. Nó nghĩ. Không ngừng cảm thán. Lại nhíu mày. Rất quen.

Tóc mây bồng bềnh, sống mũi cao. Mắt sâu hẹp. Giống như Apolon...

_ Trần Phong Anh... Trần Phong Anh ha ha ha ha ha_ Nó như tỉnh ra, cười gằn từng tiếng hung ác.

Hóa ra... là Trần Phong Anh và Kim Ánh Trúc.

Hôm nay họ trông thật đẹp đôi. Gương mặt Phong Anh vẫn chính là mĩ miều như thế, đôi môi hoàn mĩ từng đặt lên môi nó cách đây một năm giờ đây càng ngày càng yêu nghiệt.  Hăn mặc áo phông to trùm mông mầu ghi bạc, quần jean rách rưới mầu đen pha. Giầy thể thao mầu trắng.

Nó thẫn thờ...

Bọn nó vẫn luôn ăn mặc ăn ý như thế...

Nó cười nhạt, lại đưa tầm nhìn sang phía Trúc. Váy ren tím điệu đà ngọt ngào trễ vai lộ ra vùng da trắng nõn. Mái tóc xoăn tít mầu tím hoa sim vẫn còn phả ra mùi thuốc nhuộm mới tinh. Lọn tóc xoăn xoăn cột sang hai bên lại càng chín chắn chứ không bớt chút già dặn nào. Nó nhíu mày, rồi lại nhả ra.

Chẳng liên quan nhỉ???

Hai người đứng cạnh nhau,... vừa hài hòa, vừa khập khiễng.... hắc hắc...

Bụng lại quặn đau. Vừa là đau kia, vừa là đói.

Không mang theo điện thoại rồi... 

Nó chán ghét chính là đứng dậy. Cực kì khó chịu. Mở miệng nhàn nhạt nói.

_ Xin lỗi hai vị, là do Tiểu Anh tôi không nhìn đường. Mong hai vị thông cảm. Hiện giờ không vấn đề gì liền cho qua đi._ Nói xong nó phủi phủi mông quần bẩn rồi bỏ đi. Mái tóc ngăn ngắn chẳng che nổi đắng cay và bực mình.

Xui xẻo. Tưởng hắn ta đã đi du học rồi chứ, cớ gì mà quay lại hại não nó?

Bất quá, đi chứ được năm bước chân, một cánh tay rắn chắc mà ôn nhu níu lấy tay nó. Phong Anh giễu cợt nhìn nó cười. 

_ Bé cưng, sớm vậy đã đi? Em đừng nói không nhớ tôi._ Phong Anh nắm tay nó hôn nhẹ, ma mĩ cười.

Thật dụ hoặc...

Nó cắn nhẹ lên môi. Cười.

_ Sao lại không nhớ? Chẳng qua là có chút việc vội a~_ Nó sâu kín nói.

Phong Anh ý cười càng sâu, bỏ quên Trúc bênh cạnh, trực tiếp nâng cằm nó, nhả ra từng chữ.Toàn thân y toát ra hương thơm xì gà nhàn nhạt dễ chịu. Nó hít nhẹ lấy một cái, chẳng có một chút chán ghét.

Trúc đứng cạnh Phong Anh xác định có chút bực bội. Vùng vằng mà nguýt ngoáy. Nó đảo mắt qua. Cười thầm. Mới như vậy đã khó chịu? Vậy thì tại sao không để cô ta tức điên lên nhỉ?

_ Mà thôi, giờ căn bản đã hết vội. Anh còn gì muốn nói với tôi sao?_ Nó nhếch môi.

_ Thật xa cách._ Phong Anh nhàn nhạt nói. Cũng chẳng nhận ra hắn đang nghĩ gì.

Dứt lời, hắn kéo tay nó chạy như bay. Phóng lao qua con ngõ nọ đên dãy phố kia. Cuối cùng dừng lại ở nhà kho bỏ hoang sau trường học. Nó ngẩn người. Hắn... vẫn đến đây?

Ngơ ngác một hồi. Phong Anh quay ngoắt sang hôn lên môi nó.

Trúc cũng vừa chạy đến.

Đầu nó nhói lên. Ngực thật đau. Toàn thân chạy qua một dòng cảm giác rất khó nói. Hôn càng sâu, nó càng sợ. Lại càng không nghĩ ra đường cự tuyệt. Mãi cho đến khi... Trúc dường như đã không còn nhẫn nhịn được nữa, lao lên tách hai người nó ra, đẩy nó ngã xuống. Ra sức tát nó. Nó không cho Trúc đường đánh, liên tục né cho đến khi cô ả thở không ra hơi, mới ngồi dậy.

Lúc này tay Trúc đã rã rời. Cô ngồi bệt dưới đất. Nó cười khẩy, giơ cao tay. Tát mạnh lên má Phong Anh một cái. Rồi lại chính là dùng nụ cười hòa nhã nhất nhổ ra mấy câu.

_ Sắc... Lang...

Nó bỏ đi, liếm nhẹ lên môi một cái. Thỏa mãn sải bước. Lại bụng đau lên một chập khiến nó phải cúi gập mình xuống. Vẫn là ngoan cố bước đi thêm. Đến hiệu thuốc, mồ hôi bê bết mà thả mấy viên thuốc vào miệng. Nhìn hầu bao xẹp lép còn vài đồng lẻ mà đắng lòng.

Hồi lâu sau, nó chân thấp chân cao lãng đãng bước về, nhanh nhảu nằm phưỡn một cái, muốn ngủ vùi. Lại nghe thấy tiếng động, nó bật ngồi dậy. Chính là vô cùng uể oải đi. Nhìn thấy triết Vĩ ở cửa, nó lại mang bộ dáng tùy ý đi vào. Không thèm để ý.

Lát sau nghe tiếng lạch cạch, nó mới lười nhác bước ra.

_ Cái gì đây?_ Nó lên tiếng.

_ Đồ ăn cho đại ca_ Vĩ thản nhiên đáp, còn có bộ dáng rất hạnh phúc mà bưng đậu sốt cà ra bàn.

Nó bĩu môi.

Đồ tâm can nữ giới. Làm gì có giống đàn ông nào thích nấu ăn chứ???

Đặt xong đồ ra bàn, Vĩ liền hứng khởi cọ cọ cằm vào tay nó nũng nịu nói.

_ Đại ca, cơm ngon ăn thôi._ Nó không khách khí ngồi vào bàn nếm thử. Không tệ chút nào. 

Bữa ăn đó kéo dài liên miên đến hơn 1 giờ đồng hồ. Nó bần thần hổi tưởng lại một chút tư vị nụ hôn ban sáng. Sau bao nhiêu năm... vẫn là tăng thêm nhiều phần cực phẩm đi. Vĩ nhìn chằm chằm nó, xác định có chút kì lạ liền gẩy gẩy tay gầy, môi chu ra làm nũng. Nó dở khóc dở cười.

_ Sáng nay... ta gặp Phong Anh._ Nó mở miệng.

Vĩ lập tức cau mày. Rất rất không vui a~

_ Hắn dẫn ta đến nhà kho bỏ hoang sau trường... hôn ta một cái, rất triền miên, rất sâu_ Nó tà mị nói. Vĩ cau có, như có chút mất mát. _ Ta liền trước khi ra về tát cho hắn một cái.

Nó thỏa mãn tựa ra sau ghế nói. Trên mặt phức tạp nhìn không ra biểu cảm gì. Cũng tốt nhất là không nên care xem nó là đang ở trạng thái gì. Xác thực là đủ hỗn tạp.

Tiếp đấy nó với Vĩ kéo nhau qua nhà Vĩ chơi.

Nó đầu tiên hồ hởi bước vào trước, lại đập ngay vào tầm mắt là Vũ Phong lúc này đang mặc độc quần short lộ mình trần. Nó liếc nhìn y khinh bỉ.

_ Anh lúc này đây chính là đang câu dẫn em đi. Đúng không????_ Nó cười gian sảo, lao đến đu lên cổ Vũ Phong.

_ Thật rảnh._ Vũ Phong gắt một tiếng, gỡ tay trên cổ của nó xuống, trực tiếp đỏ mặt đi vào phòng. Lúc này Vĩ vừa vào, sắc mặt thâm trầm. Con nhỏ này... với ai cũng chính là một dáng dễ dãi hết sức đi. Vĩ lắc đầu nhìn nó cười ngặt nghẽo.

Một lát sau Phong bước ra, áo phông đen và quần short khỏe khoắn. Nó sảng khoái nhìn anh rồi quyết định rủ cả nhóm đi công viên chơi cầu lông.

Này là em mới đi Đài Loan diễn về. Đọc tạm nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net