Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 3: Vị hoàng tử lưu lạc (phần tiếp PN2)

Sáng sớm, lúc Ismir tỉnh dậy liền phát hiện chỗ thiếu niên kia nằm đêm qua đã trống không.

Trong lòng dâng lên chút thất lạc, tay nắm chặt cái áo choàng đêm qua người nọ đưa cho mà thất thần.

Xoạc.

Âm thanh bước tới của ai đó khiến Ismir bừng tỉnh, cảnh giác nắm lấy khúc gỗ to đặt cạnh mình, quay đầu lại thì sững sờ.

Hóa ra hắn vẫn chưa rời đi.

Trong lòng thất lạc liền thay thế bởi cảm giác vui mừng, khóe môi khẽ cong lên một chút.

Rei thấy hài tử ngẩn người nhìn hắn liền cười: "Đói? Chờ ta một lát liền hảo."

Lần đầu gặp hài tử này Rei chỉ cảm thấy chỉ là tình cờ. Nhưng đến lần thứ hai gặp mặt, lại cảm thấy hắn với hài tử rất có duyên, tầm tuổi với Memphis, khí chất cử chỉ không tầm thường, thông minh, nhanh nhạy, đa nghi nhưng vẫn rất đáng yêu, như con báo nhỏ vậy.

Rei phì cười nhớ đến cặp mắt hài tử rất đẹp rất sáng kia phòng bị nhìn hắn, thầm đoán có lẽ là con nhà quý tộc bị biến cố mà lưu lạc.

Nhìn thân thể hài tử gầy yếu, cả người nhơ nhuốc vẫn cố chống đỡ nắng mưa lưu lạc khắp nơi, lòng thật không đành.

Nên vừa sớm, hắn liền lấy ngựa chạy ngược về làng gần đây, mua chút nguyên liệu và nồi để nấu chút canh cùng với thịt sói đêm qua vẫn còn, dù sao thân thể hài tử không chỉ có thể ăn khô khan mãi được.

Cười bảo hài tử chờ, sau đó liền bắt tay vào làm.

Ismir nhìn nhìn thiếu niên động tác nói: "Ta... ta có thể giúp được gì không?"

Rei vừa nhìn đã biết hài tử này chưa từng động tay chân mấy việc này, liền từ chối: "Không cần, một lát liền xong."

Ismir mím môi, tầm mắt vẫn không dời khỏi thân ảnh thiếu niên, một phần vì bản thân vẫn không thể không hoài nghi Rei tại sao giúp mình, không muốn bỏ qua nhất cử nhất động nào của hắn, một phần là vì dung mạo đẹp đẽ kia....

Không thể phủ nhận được thiếu niên này rất đẹp, một vẻ đẹp khiến người ta đã liếc nhìn qua liền sẽ không bao giờ quên được.

Thân thể người nọ mảnh khảnh, nhưng không yếu đuối nhu nhược, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ nhưng không nữ khí, đôi mắt xanh hẹp dài quyến rũ câu nhân nhưng không lẳng lơ thấp kém như mấy nam kỹ Ismir từng thấy.

Vẻ đẹp này cùng với khí chất ôn hòa thường ngày, lại sắc bén trong từng đường kiếm. Ismir vẫn nhớ rõ người nọ đêm qua giải quyết ba con sói lớn hung hăng kia như thế nào.

Một người thân phận không tầm thường, lại xuất hiện nơi đây, khiến người ta không khỏi nghi hoặc.

Mãi suy tư Ismir không hay biết một chén canh nóng hổi thơm phức đã đặt trước mặt mình.

Chớp chớp mắt nhìn qua người nọ.

Rei buồn cười nhìn hài tử kia ngơ ngác nhìn hắn: "Ăn đi kẻo nguội mất ngon."

Ismir chần chờ một chút rồi hai tay bưng cái chén canh lên, hai bàn tay nhỏ bé có thể cảm nhận được hơi nóng lan ra, mũi hít vào hương thơm nhè nhẹ từ chén canh.

Thật thơm...

Cũng thật ấm...

Lưu lạc đã một thời gian, đây là lần đầu tiên hắn mới phát hiện, một chén canh súp thịt đơn giản có vài miếng rau củ xanh đỏ lơ lửng bên trong, lại thơm ngon đến dị thường.
____________
______

"Hãy giúp ta về Hittites. Sau đó ngươi muốn thứ gì cũng được, ta sẵn sàng đáp ứng nếu có thể."

Hài tử mang cặp mắt sáng ngời, kiên định nhìn về thiếu niên, giọng nói phảng phất mang vài phần ra lệnh.

Rei thu dọn đồ đạc xung quanh, đáp: "Ta không có nghĩa vụ đó."

Ismir nắm chặt hai bàn tay lại, mím chặt môi, đầu hơi cuối xuống, giọng nói lần này đã thu lại không ít sự ngạo mạo đã ăn sâu vào người từ thơ ấu.

"Ta cầu ngươi đưa ta về Hittites."

"Nhưng có một điều kiện." Rei đáp.

Ismir không tự giác thẳng lưng lên, vểnh tai nghe.

"Ngươi quá bẩn, tắm sạch sẽ xong rồi nghĩ đến chuyện khác."

Rei mắt lướt nhìn hài tử nhơ nhuốt đến không ra hình dạng, ghét bỏ nói.

Ismir: "..."

Hảo... hảo... bình tĩnh, hắn nhịn.
_____________
_______

Bị Rei "bắt" lột quần áo, "dày vò" chà qua chà lại trong nước suối gần đó một hồi, Ismir mới được phép bước ra khỏi nước.

Ửng đó trên mặt từ lúc bắt đầu tắm đến bây giờ vẫn chưa lui.

Ismir thật khó hiểu, hắn trước giờ tắm trước bao cung nữ, nữ quan cũng chưa bao giờ ngượng như hôm qua, dù cho thiếu niên cũng không đụng gì người hắn, nhưng chỉ cần biết đến sự tồn tại người này gần bờ suối, Ismir mặt lại hồng lên.

Hảo kì quái....

Ismir mặc trên người bộ quần áo mới mà Rei mới mua hồi sáng, làn da trắng trẻo, khuôn mặt anh khí hoàn toàn lộ ra, chỉ có tóc là lộn xộn mất trật tự.

Rei nghĩ nghĩ liền cột cao tóc hài tử lên, tháo sợi dây lụa trắng đang cột trên tóc hắn xuống, buộc vào.

Hài lòng nhìn hài tử trước mặt cười nói: "Đi đến Hittites nào."

Dù sao Hittites không quá xa, kì hạn nửa năm của hắn cũng còn dư dả.

Ismir tay nhỏ bé chọt chọt lên chỗ dây lụa buộc tóc, chớp chớp mắt, mặt lại nổi lên màu hồng nhạt mới lui không lâu.
_________

Quãng đường đến Hittites cũng không quá trắc trở, chỉ thỉnh thoảng gặp cướp giữa đường, sau đó liền bị Rei nhanh gọn xử lý, sẵn tiện tịch thu hết tài sản bọn cướp vào túi mình.

Điều này khiến Ismir hoài nghi suy đoán ban đầu của mình về người này, thầm nghĩ bọn cướp này cũng thật xui xẻo, cướp ai không cướp, cướp ngay cái tên "trùm" cướp này.

Cũng không phải Rei để mắt đến số tài sản nhỏ ấy của bọn cướp, cũng không phải do hắn thiếu bạc, chỉ đơn giản là vẻ mặt trừng mắt nhìn hành động "cướp ngược" lại của hắn quá đáng yêu, nhịn không được trêu hắn một tí.

Đã rất lâu Rei mới lại cảm thấy tự do vui vẻ đến vậy, cái cảm giác khi đi đây đó trơ trọi một mình so với cái cảm giác có ai đó đồng hành cùng trên một quãng đường, khiến Rei không tự giác thả lỏng hơn, dần trở lại tính cách yên tĩnh nhưng thỉnh thoảng vẫn đùa giỡn người từ thuở ban đầu.

Mỗi ngày trước khi ngủ, còn dạy cho hài tử này chút kiếm thuật phòng thân, dù sao bản thân hài tử đã có nền tảng ban đầu rất chắc, chỉ thiếu chút kinh nghiệm thực tiễn.

Còn có hôm Ismir bị người nọ lôi vào sông bắt cá.

Ống quần xoắn cao lên đầu gối, tay cầm cây gỗ nhọn, Ismir đứng im không dám nhúc nhích vì sợ kinh động đối tượng, mắt chăm chú dõi theo con cá mập mạp to lớn gấp đôi bàn tay mình, cảm giác đến thời cơ, Ismir liền cầm cây đâm thật mạnh vào chỗ con cá.

Kết quả cá không trúng mà Ismir nguyên người còn ướt sũng, Rei cười đến tắc thở nhìn hài tử căm giận trừng mắt nhìn về phía con cá đã lẫn đi.

Lòng tốt nổi lên chỉ bảo hài tử còn mang theo mấy phần thâm ý: "Nào làm theo ta, cá rất nhanh nhạy, chỉ cần có chút động tĩnh nó liền lẻn đi. Lúc nãy ngươi vừa thấy nó đã tạo sẵn tư thế 'ta sẽ ghim mi', như thế là bứt dây động rừng, phải ẩn tàng đi động tác của mình, chờ khi đối phương lơ đãng liền một nhát giải quyết sạch sẽ, diệt trừ hậu hoạn."

Ismir bỗng nhiên thông suốt những gì phụ vương đã dạy hắn từ trước, nhưng do trước giờ sống trong yên bình, tuổi cũng nhỏ, không thể hoàn toàn hiểu hết và trải nghiệm rõ ràng những cái gọi là "đế vương thuật".

Nhưng từ khi gặp nạn và đi cùng thiếu niên này hắn dần hiểu rõ rất nhiều điều mà trước giờ bị hắn bỏ qua.

Và sau vài lần hụt hẫng, Ismir cũng bắn được vài con cá, trong lòng liền hoan hỉ cả ngày.

Ngày qua ngày trôi qua êm đềm, Ismir cũng dần quen với việc lưu lạc bên ngoài, thậm chí phát hiện sống như thế này không tồi, rất nhẹ nhõm, thỏai mãi.

Không có vương vị.

Không có trách nhiệm hoàng tử.

Chỉ có hắn và người nọ.

Nhưng cái gì đến cũng sẽ đến, cổng thành Hittites đã tới.

Cũng thật may mắn khi gặp được vị tướng quân trung thành nhất của phụ vương đang lặng lẽ đi tìm kiếm hắn, tin hắn mất tích chỉ có nội bộ hoàng tộc vài người mới biết được, để tránh hỗn loạn, "đám người phản bội" cũng đã bị giam cầm hết thảy, chỉ còn chờ hắn về.

Ismir mắt lưu luyến nhìn về thiếu niên đẹp đẽ đang cười rất ôn nhu với hắn, rồi lại nhìn bóng dáng người nọ dần dần khuất xa tầm mắt, tay khẽ nâng lên dây lụa trắng của người nọ vẫn ở trên tóc hắn.

Người này đã trở thành một thứ không thể xóa nhòa trong trái tim hắn.

Trước khi tạm biệt, câu mà cuôí cùng hắn nói với người nọ:

"Ta không cho phép ngươi được phép quên. Ta là Ismir - hoàng tử Hittites."

=== Hết phiên ngoại 3 ===

Móe nãy viết được gần 500 từ rồi lại lỡ tay xóa mất, phải viết lại từ đầu 😡

1732 từ lận ấy, coi như bù đắp cho sự lâu lắc của t.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net