Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ An Kỳ theo phản xạ quay lại nhìn. Ở cách nàng khoảng 5 mét là một nữ nhân vẻ ngoài hung dữ, lưng dài vai rộng, cơ bắp rõ ràng. Nàng ra cầm theo dây thừng, đang đuổi theo một nam nhân.

Vũ An Kỳ hơi nhíu mày. Chính xác là nam nhân. Gương mặt, thân hình đều là nam nhân tiêu chuẩn. Mày kiếm, mắt phượng, cao hơn một mét tám, hơn nữa thân thể cũng không phải loại yếu đuối như nam tử ở nơi này.

Lẽ nào cũng là xuyên qua?

Đang lúc Vũ An Kỳ đang suy nghĩ, nữ nhân kia gào lên.

- Ê. Bắt lấy nó. Ta cho ngươi hai trăm văn tiền.

Tiền. Vũ An Kỳ nghe được sẽ có tiền, theo phản xạ chạy tới trước hai bước, chộp lấy nam tử kia.

Nam tử vốn đã kéo được khoảng cách với nữ nhân hiện tại bị Vũ An Kỳ giữ chặt, tâm tình quả thực hoảng loạn không thôi. Y vùng vẫy, muốn lập tức thoát khỏi Vũ An Kỳ, hai mắt là hoảng loạn không thể che giấu.

Trong một thoáng, Vũ An Kỳ tỉnh lại. Nàng hơi siết chặt tay. Sống trong mạt thế, vì tiền, vì cái ăn, có cái gì mà không thể làm. Đương nhiên, Vũ An Kỳ cũng là người có thể vì miếng ăn mà liều mạng. Nhưng hiện tại, nàng cũng không phải đang sống ở mạt thế.

Hơn nữa, nam tử trước mắt này tuy có cơ bắp, nhưng sức lực không lớn. Hơn nữa mặt có vết bầm, cổ tay cổ chân cũng có dấu tím khả nghi. Còn có, ánh mắt của y cực độ hoảng loạn, sức lực giãy dụa cũng càng ngày càng lớn khi thấy nữ nhân kia đi lại gần. Vũ An Kỳ giữ người trong tay càng chặt. Y muốn sống.

Nữ nhân kia thấy được nam tử đã bị bắt, bước chân cũng chậm lại. Nàng ta đuổi theo nam tử kia cũng mệt lắm. Đi lại trước mặt Vũ An Kỳ, nàng ta lấy ra một túi vải.

- Đưa nó cho ta.

Vũ An Kỳ nhìn nữ nhân, lại nhìn nam tử đã từ bỏ vùng vẫy, ở trước mặt nàng đỏ bừng vành mắt. Nam nhân cùng nàng cao ngang bằng, vai còn rộng hơn nàng một chút, thế nhưng lại không thoát ra được. Vũ An Kỳ biết bản thân không thể để một người "bình thường" đầu tiên và có thể là duy nhất nàng gặp đi dễ dàng như vậy, cũng sẽ không giao y ra. Nghĩ như vậy, Vũ An Kỳ vận chuyển dị năng dưới chân mình, lẳng lặng nhìn nữ nhân kia.

Dị năng hệ Mộc của Vũ An Kỳ liên quan tới cây cỏ, đương nhiên. Thế nhưng điều đó không có nghĩa nàng không thể điều khiển cây cối để chiến đấu. Sau mấy lần biến dị, song hệ dị năng ở cao tầng các căn cứ không thiếu. Nhưng để có thể một mình xử lý tang thi hoàng, Vũ An Kỳ vẫn còn cần vài mánh khóe ngoài chuyện chỉ có song hệ dị năng cấp 10.

- Này, điếc sao? Giao nó cho ta.- Nữ nhân kia thấy Vũ An Kỳ không phản ứng liền muốn cáu lên.

Vũ An Kỳ cười cười, kéo tay nam tử kia đi tới. Nữ nhân kia lập tức giãn mày, cười cười nhìn nam tử. Mà Vũ An Kỳ có thể tinh tế cảm nhận được người trong tay đang run rẩy, hơn nữa còn có chống cự.

Vũ An Kỳ mỉm cười nhìn nữ nhân kia.

- Vị tỷ tỷ này, rốt cuộc kẻ đã làm gì khiến tỷ tỷ phải tức giận tới như vậy?

- Việc của ngươi sao?- Nữ nhân kia nhíu mày.

- Đương nhiên. Ta giúp ngươi bắt y lại, nên được biết chứ đúng không? Nhìn này, ta còn mạo hiểm vết thương của mình để giữ lại một kẻ sức lớn như vậy, tỷ tỷ không nên cho ta một cái công đạo sao?- Vũ An Kỳ kéo áo ra, để nữ nhân kia nhìn thấy băng trắng trên vai nàng.

Khiến cho đối phương nghĩ là nàng yếu hơn sẽ làm cho nàng ta giảm xuống phòng bị. Vũ An Kỳ nhẹ nheo mắt.

Quả nhiên, nữ nhân kia nhìn nam tử trong tay Vũ An Kỳ, nhíu mày.

- Phụ thân của nó bán nó cho ta. Vốn định mang tới Vũ Châu, thế nhưng vừa ra khỏi thành thì nó bỏ chạy.

- Ồ.- Vũ An Kỳ giả vờ cảm thán một tiếng. Bán con vì tiền, nàng cũng không lạ chuyện này. - Mang đi Vũ Châu, là bán vào nhà... thanh lâu sao?

- Thanh lâu? Hạng nam tử xấu xí như nó? Ngươi đùa ta?- Nữ nhân kia khinh bỉ cười- Bán vào nhà chứa.

Vũ An Kỳ gật đầu. Hóa ra nơi này cũng có nhà chứa. Nàng quay lại nhìn nam tử phía sau. Vành mắt y vẫn đỏ bừng, thế nhưng lệ thủy chung không chảy xuống. Y nhíu chặt mày, cường chống mím môi, không để bản thân thất thố. Vũ An Kỳ nhếch môi.

- Vậy sao. Ta lại cảm thấy y rất đẹp.

Nàng quay lại nhìn nữ nhân kia, hơi nheo mắt. Nữ nhân đang định nói cái gì đột nhiên mở lớn mắt, sau đó thân hình đổ rầm xuống đất. Vũ An Kỳ lúc này mới buông tay nam tử ra, đi tới chỗ nữ nhân kia nhặt lấy túi bạc.

Lúc Vũ An Kỳ quay đầu lại, vẫn nhìn thấy nam tử kia đang đứng ở đó. Nàng nhướn mày.

- Còn chưa chạy?

Nghe thấy Vũ An Kỳ nói chuyện với mình, nam tử ban đầu giật mình hoảng sợ, sau đó liền lắc đầu.

- C... Cảm tạ.

Nam tử khó khăn mở miệng, dường như dùng hết sức lực mới bật ra được một câu.

- Không cần. Là nàng ta tự ngã. Đi thôi trước khi nàng ta tỉnh dậy.- Vũ An Kỳ đứng dậy.

Nói vậy thôi, dù có tỉnh lại đi chăng nữa, ba ngày tới kẻ này cũng chỉ có thể bò thôi.

Vũ An Kỳ nhìn nam tử kia bất an, đi lại đưa túi bạc cho y.

- Còn nơi để đi sao?- Nàng hỏi.

Nam tử sửng sốt nhìn túi bạc Vũ An Kỳ đưa tới, chua xót lắc đầu. Đều bị bán cho người, còn nơi nào để đi chứ.

- Không có người thân?- Vũ An Kỳ lại hỏi.

Nam tử im lặng, sau đó lại lắc đầu.

Vũ An Kỳ mở túi ra, lấy một nửa số bạc vụn bên trong đưa cho nam tử.

- Cầm lấy.

- Này... là của ân công. Ta không thể cầm.- Nam tử cúi đầu.

Vũ An Kỳ bắt lấy tay nam tử. Khoảnh khắc bị nàng chạm vào, thân thể kia cứng ngắc, trong một giây còn như muốn thoát ra. Vũ An Kỳ không để ý, đặt bạc vào tay y sau đó xoay người rời đi.

Đột nhiên, Vũ An Kỳ cảm nhận được y phục bị người bắt lấy. Nàng theo bản năng muốn tấn công, nhưng sau đó lại kiềm lại được ngay. Nàng quay lại nhìn nam tử.

- Có thể cho ta biết... quý danh của ân công sao. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp.- Y trúc trắc lại cận thận nói từng chữ, giống như sợ chọc giận tới Vũ An Kỳ.

Vũ An Kỳ không đáp, chỉ là rút tay áo khỏi ngón tay đầy vết chai của nam tử. Trong một thoáng, nàng thấy rõ ràng đôi mắt y tối đi một phần.

Vũ An Kỳ đã xác định được nam tử trước mặt không phải là người xuyên qua, cũng không muốn dây dưa quá nhiều. Còn về ngoại hình của y, nàng xác thực có thiện cảm. Bất quá thiện cảm này cũng còn chưa đủ để Vũ An Kỳ bỏ xuống phòng bị nàng đã tốn mười năm dựng nên.

- Ta... còn có thể gặp lại ân công sao?- Nam tử lại lần nữa hỏi.

Vũ An Kỳ nhìn y, sau đó đáp

- Có duyên ắt sẽ gặp.

Nói rồi, nàng xoay người rời đi. Nam tử cứ đứng ở nơi đó, lúc lâu sau mới mất hồn lạc phách trở về.

Khi xác nhận nam tử đã rời đi, Vũ An Kỳ quay lại, nhìn nữ nhân trên đất. Nàng đem người nàng ta lật lên, bắt đầu lục soát người. Ăn mặc so với Sở Phiên và nhóm người trong thôn tốt hơn nhiều, người cũng có da thịt, chứng tỏ không phải loại nghèo túng. Vì bắt một tên nô lệ mà bỏ ra hai trăm văn tiền, một số không nhỏ, chứng tỏ bình thường thu được không ít. Vải may túi tiền tầm thường, không xứng với y phục, ném ra tùy ý, vậy là không phải túi tiền của nàng ta.

Quả nhiên tìm một lát, Vũ An Kỳ tìm được thêm ba bốn túi tiền khác, chất lượng và sức nặng khác nhau. Vũ An Kỳ đem tất cả thu lại, lại đem thanh chủy thủ trên eo nàng ta cất đi, sau đó dùng dây thừng trói chặt nàng ta mới rời đi.

Thu hoạch ngày đầu ra ngoài không tệ, Vũ An Kỳ vô cùng hài lòng trở về.

Lúc nàng sắp ra khỏi rừng, vừa vặn gặp được Nhan Thư đang đi cùng một nam tử khác.

Nhìn thấy Vũ An Kỳ, cả hai người ban đầu sửng sốt. Nam tử kia ngây ngốc, sau đó đỏ mặt quay đi nơi khác. Còn Nhan Thư chỉ một lát đã hồi thần.

- Ngươi đã trở lại.

- Ân.- Vũ An Kỳ nhàn nhạt đáp.

- Phải rồi. Ban nãy trưởng thôn có hỏi tới ngươi, nghe nói là muốn dàn xếp chuyện nhà ở cho ngươi.- Nhan Thư nói.

- Ân. Cảm tạ.- Vũ An Kỳ gật đầu, ra khỏi rừng.

Lúc nàng đã đi rồi, nam tử kia mới hỏi Nhan Thư.

- Thư ca, nàng thực là người ban sáng sao?

- Chương Liên, nam tử chưa xuất giá không thể cứ như vậy hỏi chuyện về nữ tử lạ mặt.- Nhan Thư khẽ véo má Chương Liên.

Chương Liên ăn đau, chu môi, cái gì cũng không nói nữa, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn theo phương hướng Vũ An Kỳ rời đi. Nhan Thư trông thấy cũng chỉ cười mà không nói.

Vũ An Kỳ ra khỏi rừng, theo trí nhớ rẽ mấy lần, trở về căn nhà nhỏ kia. Trước khi mở cửa vào, nàng đã cảm nhận được khí tức của người khác. Thân thể Vũ An Kỳ trong một thoáng căng chặt, thế nhưng nàng rất nhanh đã buông lỏng, mở cửa vào trong.

Trong căn phòng nhỏ hẹp có chút tối tăm có một nữ nhân đang ngồi. Nhìn thấy Vũ An Kỳ, nữ nhân đứng dậy.

- Ngươi hảo. Ta là Dữ Loa, trưởng thôn

Lục Lâm.

- Vũ An Kỳ.

Vũ An Kỳ ngắn gọn báo tên của mình, sau đó ngồi xuống đối diện Dữ Loa. Dữ Loa mỉm cười nhìn nàng, một lát mới nói.

- Sở Phiên hôm đó tìm được ngươi ở trên sông. Ngươi hiện tại lại không nhớ gì. Ta muốn hỏi, ngươi sắp tới dự định thế nào.

Vũ An Kỳ im lặng nhìn Dữ Loa. Dự định thế nào ấy à, nàng cũng không biết nữa.

- Ta đã không còn chỗ nào có thể đi.- Vũ An Kỳ lắc đầu, một bộ đầy khổ tâm cùng bất lực.

Trưởng thôn cũng hiểu được điều này, chậm rãi nói.

- Ta sẽ không làm khó ngươi. Ngôi nhà này hiện tại không có chủ nhân, ngươi có thể tạm ở tới khi mua được một căn khác. Còn về ruộng, ngươi chỉ có thể chờ tới mùa sau. Tới mùa đông, nếu ngươi không có gạo, mỗi nhà sẽ giúp ngươi một chút, coi như chào mừng ngươi tới thôn.- Ngừng một lát, trưởng thôn lại nói- Bất quá, ta không hi vọng quyết định của ta hôm nay là sai lầm.

Vũ An Kỳ gật đầu. Nàng sẽ không khiến chuyện cũ của thân xác này liên lụy tới thôn đã có ơn cứu mạng cũng như cưu mang nàng.

Trưởng thôn nhìn ra được thái độ chân thành của Vũ An Kỳ, hài lòng gật đầu. Nàng lấy ra một túi tiền nhỏ, đưa cho Vũ An Kỳ.

- Này là chút tiền, hi vọng có thể giúp được ngươi. Khi nào ngươi săn thú bán được tiền có thể trả lại ta sau.

Vũ An Kỳ khẽ lắc đầu.

- Đa tạ ý tốt của ngài, chỉ là Sở Phiên có nói ta trên người có mang theo bạc, lúc này ngược lại có thể dùng tạm.

Dữ Loa im lặng, sau cũng thu túi tiền về. Nàng hướng Vũ An Kỳ cười.

- Nếu thương thế đã lành, ngươi coa thể vào rừng cùng mọi người làm quen địa thế. Thôn chúng ta cũng sắp tổ chức đi săn. Tới khi đó, nếu ngươi muốn có thể đi cùng, mùa đông cũng không tới nỗi chết đói chết rét.

- Đa tạ trưởng thôn quan tâm.- Vũ An Kỳ hướng Dữ Loa gật đầu, sau đó tiễn nàng ra cửa.

Khi chỉ còn lại một mình, Vũ An Kỳ thở hắt ra một hơi. Nhiều khi, ứng phó nhân loại còn mệt hơn ứng phó tang thi.

Vũ An Kỳ đi về phía giường, lấy ra mấy túi tiền vừa lột được trên người nữ tặc ban nãy. Vì Vũ An Kỳ không quá nhớ những gì Sở Phiên nói về tiền tệ, lại không quá hiểu cách tính xem mấy mẩu bạc vụn trong đó là bao nhiêu tiền nên quyết định bỏ qua. Tiền xu có hơn năm mươi văn, cũng coi như đủ ăn.

Vũ An Kỳ đem tiền quẳng vào không gian, sau đó lấy ra một viên tinh hạch quẳng vào miệng nhai. Huy động một chút dị năng, Vũ An Kỳ nghe một tiếng "Rốp".

Vũ An Kỳ vừa vận chuyển dị năng trong người vừa nghĩ thầm. Có cả ngàn viên tinh hạch trong không gian, nàng muốn chết đói chắc gì đã dễ.

Sau khi đơn giản xử lý xong bữa trưa, Vũ An Kỳ lại thảnh thơi ra ngoài. Lần này, nàng có thể cảm nhận được tầm nhìn rõ ràng tới từ mọi phía. Đương nhiên, như thường lệ, Vũ An Kỳ lựa chọn bỏ qua.

Đi một vòng, Vũ An Kỳ lại ra tới đồng. Ở đó, nàng nhìn thấy Sở Phiên cùng Nhan Thư đang ngồi ở dưới gốc cây dùng cơm. Nhan Thư thi thoảng lại ngừng lại, giúp Sở Phiên lau mồ hôi. Nhìn hai bọn họ vô tư nở nụ cười, trong mắt chỉ có đối phương, Vũ An Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.

Ở bên kia, Sở Phiên cũng đã thấy Vũ An Kỳ đi tới. Nàng đứng dậy, đi tới trước mặt Vũ An Kỳ.

- Đã trở lại sao? Ăn gì chưa? Lại cùng chúng ta ăn cơm đi.

- Trong rừng tìm được chút hoa quả. Đã ăn. Ta chỉ muốn hỏi cô, đường nào lên trấn trên.

- Cô muốn lên trấn trên?- Sở Phiên có vẻ hơi ngạc nhiên.

- Thiếu đủ thứ rất bất tiện.

- Ân. Sau khi ăn xong ta dẫn cô đi. Ở chỗ ta còn chút tiền, lát nữa lấy lại mua chút đồ.

- Đa tạ.

- Không có gì.- Nói xong, Sở Phiên quay lại chỗ Nhan Thư, tiếp tục dùng cơm.

Nhận được câu trả lời, Vũ An Kỳ liền xoay người trở về nhà, nắm chắc thời gian thăng cấp dị năng.

Bước vào cấp một, dị năng của Vũ An Kỳ đã có tiến triển, hấp thu tinh hạch cũng nhanh hơn một chút. Đương nhiên, trực tiếp quẳng tinh hạch vào miệng nhai còn nhanh hơn, thế nhưng cách này sẽ cùng lúc đưa vào cơ thể một ít tạp chất có trong tinh hạch, sẽ cần một thời gian khá dài mới có thể bài ra. Thế nên ăn một ít thì được, ăn nhiều thì không nên. Hơn nữa... đau răng.

Khoảng nửa canh giờ sau, Sở Phiên xuất hiện ở cửa nhà Vũ An Kỳ. Sở Phiên đưa cho nàng một túi tiền.

- Bên trong còn năm trăm văn tiền. Nếu cô biết cách tiết kiệm, cũng có thể qua được mùa đông.

Vũ An Kỳ mở túi ra nhìn, sau đó móc ra một ít bạc vụn.

- Cái này làm sao tính?

Sở Phiên nhìn ánh mắt đầy mờ mịt của Vũ An Kỳ, thở dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net