Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, đúng như lời hứa, Sở Phiên xuất hiện ở trước cửa nhà Vũ An Kỳ. Lúc Sở Phiên xuất hiện, Vũ An Kỳ cũng vừa vặn hấp thu xong một viên tinh hạch. Nàng vươn vai một cái, sau đó ra ngoài mở cửa.

Sở Phiên thấy Vũ An Kỳ mở cửa liền đi tới, đưa cung tên trong tay cho nàng.

- Thử xem có thuận tay không.

Vũ An Kỳ nhận lấy cung. Nhẹ, vừa tay, rất ổn. Nàng cầm lên, kéo dây, sau đó gật đầu.

- Tốt lắm. Đa tạ.

Sở Phiên nhìn tư thế không chút sai sót nào của Vũ An Kỳ, gật đầu.

- Ngươi đã ăn sáng chưa?

Vũ An Kỳ nhìn Sở Phiên, lắc đầu. Sở Phiên nhìn Vũ An Kỳ, một bộ đang nhìn người trời. Im lặng một lúc, Sở Phiên mới lấy ra một cái bánh bao, ném cho Vũ An Kỳ. Quả nhiên Nhan Thư nói đúng. Cái con người này nếu bị bỏ mặc nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.

Vũ An Kỳ nhìn bánh bao trong tay, cũng không cố kị Sở Phiên đang ở đây, há miệng cắn một miếng. Vũ An Kỳ nhanh chóng nhai nuốt một cái bánh bao không trì hoãn, bất quá nàng không quá hài lòng. Bánh bao nhân củ cải, chỉ có lẫn một chút thịt nhỏ. Hơn nữa còn hơi mặn. So với bánh bao của nam tử tên Mặc Niên kia thì còn kém một quãng xa.

Bất quá không sao. Chỉ cần có ăn là được. Vũ An Kỳ gật đầu với Sở Phiên coi như cảm ơn.

Sau khi Vũ An Kỳ đổi một thân quần áo, nàng cùng Sở Phiên ra ngoài. Vũ An Kỳ mặc ở lớp trong cùng đồ bảo hộ, sau đó mới là mấy lớp y phục rườm rà nên nàng coi như yên tâm sẽ không bị thương. Bất quá... Nhờ vào mớ kí ức không tốt đẹp gì kiếp trước, nàng vẫn không có tự tin đi vào rừng với dị năng ở sơ kì cấp một.

Cánh rừng bao quanh làng, cũng là cánh rừng lớn chạy dọc theo biên giới quốc gia, là một nơi cực kì thích hợp cho việc săn bắn. Chỉ mới đi nửa canh giờ, Sở Phiên đã bắn được ba con gà rừng cùng một con thỏ. Còn Vũ An Kỳ vẫn luôn bắn trượt.

Khi bọn họ đi càng ngày càng sâu, con mồi cũng càng ngày càng lớn. Đương nhiên, Sở Phiên là người ở đây, đường rừng nàng đều đã nắm trong lòng bàn tay. Những nơi có thể đi săn và những nơi không thể, Sở Phiên vẫn nhớ rõ.

Tuy nhiên dường như vận số cũng có hạn. Từ khi đi sâu vào rừng, Sở Phiên và Vũ An Kỳ không gặp con mồi nào. Dù có gặp cũng là bắn sẩy.

Thấy trời đã gần trưa, Sở Phiên quay sang Vũ An Kỳ.

- Trở về hay tiếp tục?

- Ta muốn ở lại luyện bắn tên. Ngươi có thể về trước.- Vũ An Kỳ cầm cung, đăm chiêu nói.

- Vậy được. Ta trở về trước.

Sở Phiên gật đầu đồng ý. Bọn họ đang ở rất gần bìa rừng, hơn nữa lần trước Vũ An Kỳ cũng có thể tự trở về, Sở Phiên căn bản không lo lắng.

Khi Sở Phiên đã rời đi, Vũ An Kỳ vung tay tạo một tấm bia bằng nước. Nàng không có nhiều tiền cùng thời gian, không nên mạo hiểm bắn thẳng vào một cái thân cây nào đó.

Bắn liền một lúc mười phát, Vũ An Kỳ mới mơ hồ tìm lại được cảm giác từ đời trước. Bất quá cũng không phải là không có nguyên nhân khác. Vũ An Kỹ đã từng nói với Sở Phiên, trên tay của thân xác này có vết chai do dùng cung tên. Có thể thân xác này thường xuyên dùng, thế nên nàng mới thấy quen thuộc tới vậy.

Hài lòng cầm lại cung tên rơi trên mặt đất, Vũ An Kỳ đi dạo một vòng, nghĩ muốn tìm con mồi, tiện thể đào chút bẫy. Nàng cũng nên luyện lại dị năng hệ mộc một chút.

Đi một đoạn, Vũ An Kỳ nghe được tiếng động trong lùm cây. Nơi này gần nơi ban nãy Sở Phiên săn được thỏ, có thể lần này là một con khác. Vũ An Kỳ dồn dị năng xuống chân, sẵn sàng phát động bất kì lúc nào. Khi dã sẵn sàng, nàng giương cung, bắn thẳng vào nơi phát ra tiếng động. Quả nhiên, một con thỏ nâu vọt ra. Lập tức, Vũ An Kỳ điều động dị năng. Cỏ dưới chân con thỏ lập tức cứng lại, khiến chân nó bị thương, động tác đình trệ. Vũ An Kỳ kéo cung, có được con mồi đầu tiên.

Nhặt con thỏ đã mềm oặt lên bỏ vào giỏ, Vũ An Kỳ hài lòng vô cùng. Nàng bỏ cung tên vào giỏ, sau đó ngồi xuống, bắt đầu đào hố. Cách này trước đây nàng đã chỉ cho một dị năng giả hệ thổ, dùng để bẫy tang thi trên diện rộng, giờ thì dùng để bẫy thỏ.

Vũ An Kỳ hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần. Chỉ thấy cỏ trong bán kính một thước bắt đầu dạt ra, mang theo đó là một lượng lớn đất. Chỉ một lát sau, trước mặt Vũ An Kỳ là một cái hố sâu gần nửa mét. Bằng cách dịch chuyển cả cỏ và rễ của chúng, Vũ An Kỳ có thể tạo thành một cái hố trên mặt đất theo ý nàng. Trước đây Vũ An Kỳ đã luyện tập rất lâu, hiện tại coi như có chút tác dụng.

Sau khi hố đã thành hình, cỏ xung quanh bắt đầu vươn dài ra, đan vào nhau, che lấp đi miệng hố. Vũ An Kỳ hài lòng, lại lấy chút lá khô cùng cỏ che đi, như vậy cơ bản đã hoàn thành.

Làm xong mọi việc, Vũ An Kỳ rời khỏi, đi tìm một nơi khác để đặt bẫy.

Được khoảng năm cái bẫy, Vũ An Kỳ cũng mệt tới độ không muốn động nữa. Đã quá trưa, Vũ An Kỳ không mang theo đồ ăn liền nhai tạm tinh hạch. Sau khi nhai xong, Vũ An Kỳ đứng dậy muốn trở về, lại phát hiện ở gần có tiếng bước chân. Nàng cẩn thận đi tới, cung tên căng sẵn trong tay. Đi được một đoạn, Vũ An Kỳ ngừng lại ở nơi phát ra âm thanh, lại phát hiện ở đó có một nam tử đang ngồi loay hoay không biết phải làm sao. Vũ An Kỳ nhướn mi. Đây không phải là cái bẫy nàng vừa mới đào sao? Là bẫy thỏ hay là bẫy người đây?

Nam tử bước hụt chân vào hố, hiện tại bị mắc không thể rút chân ra được. Vũ An Kỳ tuy tâm tình không tốt, thế nhưng khi nhìn thấy người mắc kẹt là ai, nàng lại không còn tâm tình giận nữa.

Nghe thấy tiếng động, nam tử hoảng hốt ngẩng đầu lên. Ban đầu là sửng sốt, sau đó luống cuống muốn rút chân khỏi hố.

- Ân... Ân công...- Mặc Niên hoảng hốt, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng.

- Vốn là đào để bẫy thỏ. Con thỏ này hơi lớn rồi.- Vũ An Kỳ nhướn nhướn mày đi tới.

Vành tai Mặc Niên đỏ bừng, gương mặt cứng ngắc. Thân thể y căng chặt khi Vũ An Kỳ tới gần. Nàng ngồi xuống trước mặt y, cúi xuống xem xét. Mặc Niên lặng thinh không nói, thế nhưng trái tim trong lồng ngực đã đập mạnh tới không ngừng được.

Vũ An Kỳ nhẹ tay bắt lấy cổ chân của Mặc Niên. Thân thể y hơi cứng ngắc một chút, một chút cũng không dám thả lỏng.

Vũ An Kỳ che đi chỗ Mặc Niên bị kẹt, làm bộ xoay xoay hai cái liền gỡ chân y ra. Thực ra là dùng dị năng khiến cỏ quanh đó buông lỏng.

Vừa thoát khỏi, Mặc Niên đã vội vàng thu lại chân.

- Cảm tạ ân công...

- Không cần. Lần sau cẩn thận.- Vũ An Kỳ ở một bên sửa sang lại bẫy, không ngước mắt lên nhìn.

Mặc Niên gật đầu, sau đó cáo từ muốn rời đi. Bất quá đi được hai bước y đã loạng choạng không đứng vững, phải vội vàng dựa vào thân cây. Vũ An Kỳ dừng lại động tác trong tay, đứng dậy đi tới cạnh Mặc Niên đang cố đứng dậy.

- Cổ chân trật?

Mặc Niên xấu hổ cúi đầu, cũng không biết phải trả lời thế nào. Vì sao trước mặt ân công y luôn xấu mặt như vậy. Rõ ràng là ngày thường không phải thế này.

Vũ An Kỳ giúp Mặc Niên ngồi xuống, chạm vào chân y. Mặc Niên hơi run rẩy, không dám nhìn thẳng Vũ An Kỳ. Nàng nhướn nhướn mày, đưa dị năng vào thân thể Mặc Niên.

Không để ý thì thôi, một khi để ý liền nhíu mày. Người này...

Vũ An Kỳ động tác cực kì nhanh nhẹn dứt khoát. Chỉ trong một nháy mắt đã giúp Mặc Niên nắn lại cổ chân. Mặc Niên ngoài nhăn mày một cái thì không có biểu hiện gì khác khiến Vũ An Kỳ rất hài lòng.

- Ngồi thêm một lát có thể đứng dậy.- Vũ An Kỳ nhìn Mặc Niên, cuối cùng quyết định đứng ở thân cây đối diện.

Mặc Niên thấy Vũ An Kỳ nán lại mà không phải rời đi ngay, cả người đều không được tự nhiên. Bất quá Vũ An Kỳ không phải người sẽ chủ động trò chuyện, hai người cứ im lặng như vậy hồi lâu.

- Ân công...

Mặc Niên hạ giọng xuống thật thấp, cũng thật nhỏ, chỉ như lẩm bẩm khẽ. Bất quá trong không gian yên lặng, cộng thêm thính lực của Vũ An Kỳ đã được cải thiện không ít, hai tiếng ấy vẫn lọt vào tai nàng. Vũ An Kỳ hơi nâng mắt nhìn Mặc Niên, khiến cho y giật mình.

Mặc Niên trái tim đập liên hồi. Nàng nghe được? Đối mặt với ánh mắt vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Mặc Niên không thể không tìm một chủ đề để nói.

- Ân công... vào rừng là muốn săn thú sao?

Vũ An Kỳ không ngờ người này vậy mà lại chủ động tiếp chuyện với nàng. Im lặng một hồi, Vũ An Kỳ mới đáp.

- Ân, bất quá thú thì chưa săn được, nhưng người đã sập bẫy rồi.

Mặt Mặc Niên nóng lên. Y siết chặt vạt áo.

- Là ta gây phiền phức cho ân công.

- Vô sự.- Vũ An Kỳ nhàn nhạt nói. Tuy gặp y chỉ là ngoài ý muốn, thế nhưng nhìn thấy người này, Vũ An Kỳ ít ra cũng không thấy khó chịu. Khuôn mặt y gợi nhớ cho nàng về thế giới quen thuộc, hơn nữa, y nấu ăn còn không tệ.

Ân. Khi nào nàng có chút tiền, có lẽ sẽ cân nhắc thuê người này. Chung quy, cũng không thể nhai tinh hạch tới tận cấp 8.

Về dị năng giả, qua cấp ba thể chất sẽ thay đổi, so với hiện tại sẽ tăng lên nhiều, thế nhưng vẫn cần ăn. Bất quá lên tới cấp 8, nhiều dị năng giả chỉ cần định kỳ tu luyện liền có thể bỏ qua bước này. Bất quá việc tu luyện rất ít khi có thể hoàn thành. Thứ nhất là bởi việc đó yêu cầu hấp thu năng lượng từ môi trường, mà trong mạt thế, môi trường đã bị ô nhiễm, thường xuyên hấp thu năng lượng từ bên ngoài rất có hại. Bất quá hiện tại, Vũ An Kỳ đã không còn lo vấn đề này.

Trong lúc Vũ An Kỳ đăm chiêu suy nghĩ, Mặc Niên cũng im lặng nhìn khuôn mặt nàng. Y từ rất lâu rồi đã luôn phải sống trong sự nhục mạ từ người xung quanh. Những ánh mắt của họ, những lời thì thầm của họ, Mặc Niên đều nhìn, đều nghe thấy, chỉ là y không muốn để ý, cũng không muốn phản bác. Y biết bản thân xấu xí hơn những nam tử khác. Có khi nhiều ngày liền, y đều không nhìn vào gương một cái. Bởi vì y cũng chán ghét ngoại hình của bản thân.

Từ bé, mọi người đã vì ngoại hình mà xa lánh Mặc Niên. Chính vì vậy, y đã quen với tất cả kì thị, xa lánh, nhục mạ. Y đã nghĩ, cả đời mình đều sẽ sống như vậy. Thế nhưng nữ nhân này lại xuất hiện trước mặt y.

Ngày đó, lúc bị nàng giữ lại, nội tâm Mặc Niên đã kinh hoảng biết chừng nào. Thế nhưng, chẳng những nàng ra tay giúp y, mà còn nói rằng... y rất đẹp. Lúc đó, trong giọng nói của nàng không có một chút mỉa mai nào. Sau đó nữa, nàng cũng không vì ngoại hình của y mà cau mày, mà thay đổi thái độ, thậm chí còn tiếp tục giúp y. Vậy mà... y lại chẳng thể báo đáp nàng. Mặc Niên phiền muộn thở ra một hơi.

- Thử đứng dậy xem.- Vũ An Kỳ đột nhiên lên tiếng.

Mặc Niên giật mình, một lúc sau mới nhận ra Vũ An Kỳ vừa hỏi cái gì. Y gật gật đầu, cứng ngắc đứng dậy. Tuy cổ chân còn chút ê, thế nhưng đã không đau nữa. Cũng có thể đi.

- Đa tạ ân công.

- Trở về đi. Lần sau cẩn thận một chút.- Vũ An Kỳ gật đầu, xoay người rời đi.

Mặc Niên im lặng nhìn bóng lưng nàng, lúc sau mới trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net