C499: Rời khỏi Cẩm Giang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau!

Cảnh Dung ra lệnh xuất phát.

Trong lúc đợi đám vệ binh khiêng đồ lên xe, Kỷ Vân Thư đứng ở cổng, chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía sân sau.

Người trên dưới Vệ phủ đều đến tiễn, nhưng lại chẳng thấy Vệ Dịch đâu.

Trong lòng nàng khó tránh có chút hối hận.

Đường Tử đã lên xe ngựa từ trước, nhìn thấy đám thủ vệ còn chưa xuất phát, vươn đầu ra kéo cổ một tên lại, không kiên nhẫn nói: "Sao còn chưa đi? Sáng sớm ngươi đã thúc giục ta, cuối cùng ta thu dọn xong xuôi, bọn ngươi lại lơ đãng như vậy. Sơm biết ta sẽ ngủ lâu thêm chút."

Không ai để ý đến nàng ta!

Thấy Kỷ Vân Thư vẫn đứng ở chưa lên xe, nàng lại hét: "A Kỷ, ngươi mang Vệ Dịch đi cùng đi, để hắn ở đây một mình cũng thật đáng thương, có hắn trên đường đi cũng thú vị mà."

Nghe vậy, Mộ Nhược bước tới xe ngựa gõ mạnh vào đầu nàng.

"Ngươi không nói, không ai nghĩ ngươi câm."

Đường Tư đau đớn xoa đầu, mắng hắn: "Ngươi mới câm, cả nhà ngươi đều câm."

Nói xong, còn sợ bị Mộ Nhược trả thù, nàng ta nhanh chóng rụt đầu vào trong xe ngựa.

Mộ Nhược lắc đầu không nói nên lời!

Liền đó, hắn dùng cùi chỏ chọt vào Cảnh Dung bên cạnh, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi thật sự để Vệ Dịch ở lại sao?"

Cảnh Dung liếc hắn một cái, "Ngươi không nói, cũng sẽ không có ai cho là ngươi bị câm."

Haha!

"Ngươi quả là học ngay bán ngay!"

"Đương nhiên phải học điều tốt."

Hắn mím môi cười hai tiếng, trưng ra vẻ mặt xảo trá: "Hôm qua ngươi thua hai ván cờ, sao ta không nhận ra ngươi khí phách như vậy."

Cảnh Dung liếc hắn: "Ta nhường ngươi, ngươi không biết à?"

A phi!

Mộ Nhược khinh thường nói: "Thua là thua, không phải chính ngươi đã nói, chơi cờ cũng giống như hành quân và chiến đấu sao? Chẳng có lý do gì để nhượng bộ cả. Dù sao thì việc uống rượu của ta trong suốt quãng đời còn lại ngươi đều phải lo."

Thể hiện dáng vẻ của một chủ nợ.

Cảnh Dung lười biếng không thèm để ý tới hắn, ánh mắt không ngừng rơi vào Kỷ Vân Thư đang đứng ở cổng, hắn biết nàng đang đợi Vệ Dịch.

Lúc này ở sân sau!

Vệ Dịch ngồi trên thềm đá, vẻ mặt không rõ biểu cảm,  hắn ngẩng đầu, hai mắt ngơ ngác nhìn bầu trời xám xịt, trong tay cầm một cây trúc dài gõ gõ xuống đất.

Phát ra tiếng động này đến tiếng động khác.

Hắn đã làm hành động này rất lâu.

Cho đến khi Phó thúc chạy tới gọi hắn.

"Công tử, Kỷ tiên sinh và Vương gia sắp rời đi, sao ngài không đi tiễn họ?"

Hắn vẫn ngồi bất động.

"Công tử, đã đến giờ rồi. Ngươi chẳng phải là người bất đắc dĩ nhất phải rời xa Kỷ tiên sinh sao? Nàng ấy sắp rời đi rồi, nếu ngươi không ra đó, ngươi sẽ không kịp tiễn nàng ấy nữa. Đến lúc đó, không biết khi nào Kỷ tiên sinh mới có thể quay lại.

Không hề nhúc nhích!

Phó thúc cảm thấy lo lắng, cũng rất bất lực.

Đành thở dài nói: "Ngươi không đi, đừng nói Phó thúc ta không nhắc nhở ngươi."

Vẫn không đáp lại.

Phó thúc không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi.

Động tác trong tay Vệ Dịch rốt cục cũng dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn mây trắng đang trôi lững lờ trên bầu trời , ánh mắt khẽ động, hắn ngả người ra phía sau, cuối cùng nằm thẳng ra trên những bậc đá.

Lưng tựa vào bậc đá, hắn không hề thấy đau đớn, ngược lại có cảm giác lười biếng như nằm phơi nắng trên bãi cỏ, nhưng ánh mắt dần dần sâu thẳm.

Không biết qua bao lâu, hắn ngồi bật dậy, vứt cây trúc dài trong tay, đứng dậy lao vào thư phòng phía sau...

Khi Phó thúc trở lại cổng Vệ phủ, xe ngựa đã chất gần đầy hàng.

Ông bước tới trước mặt Kỷ Vân Thư, nhỏ giọng nói: "Kỷ tiên sinh, thiếu gia đang ngồi trên bậc đá ở sân sau, ta có nói gì cũng không chịu đến. Ngài có muốn..." Ngài có định qua đó không?

Lời còn chưa nói xong.

Kỷ Vân Thư nói, "Không cần, để hắn yên tĩnh đi."

Tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn đưa cái nhìn mong đợi về phía con đường dẫn ra sân sau, thực ra nàng hiểu đơn giản rằng Vệ Dịch không muốn tiễn nàng vì lo sợ hắn sẽ buồn, đến rồi lại tiếc nuối rời đi.

Nàng thu lại ánh mắt, nói với Phó thúc: "Phó thúc, trong thời gian đa đi vắng, hãy chăm sóc cho Vệ Dịch thật tốt. Buổi sáng hắn thích ngủ nướng, nhưng ông phải đánh thức hắn dậy, đừng để hắn ngủ quá lâu. sẽ bị đau đầu. Hơn nữa cơ thể hắn đang dần hồi phục, cho nhiều thức hắn không thể ăn, ông nhất định phải giữ miệng của hắn, không được vì hắn muốn ăn và nhét đồ ăn cho hắn. Nhân tiện, điều quan trọng nhất là, ban đêm không được cho hắn uống nước lạnh.

"Ta đã nhớ, Kỷ tiên sinh."

"Ngoài ra, ông hãy mời một lão sư giỏi hơn đến dạy hắn đọc và viết. "

"Những lời tiên sinh dặn dò, ta đều ghi nhớ. Ngài đừng lo, ngài không nói với ta, ta cũng sẽ làm như vậy."

Nàng gật đầu đáp lại, rồi lấy ra nửa mảnh khăn tay màu vàng đưa cho hắn.

"Mảnh khăn này, tốt nhất ông nên cất vào hộp, khoá kỹ và đừng để ai chạm vào."

"Vâng."

Kỷ Vân Thư suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Còn có Phúc bá, trên người ông ấy có vết thương, tuổi tác đã cao như vậy, lại không có con cái, không thể cứ ở một mình như vậy. Ta thấy Vệ Dịch cũng thích ông ấy. Chi bằng, hãy để ông ấy lưu lại phủ, nhờ Phó thúc thuê người chăm sóc ông ấy."

Phó thúc liên tục gật đầu, tất cả đều đồng ý!

Kỷ Vân Thư cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Vương gia, mọi việc đã xong, có thể xuất phát." Thị vệ bên ngoài nói.

Cảnh Dung "Ừm" một tiền, nhìn về phía Kỷ Vân Thư.

Nàng không đợi thêm nữa, ôm hai hộp gỗ đàn hương chuẩn bị lên xe.

"Đợi đã."

Giọng la lớn của Lý Thanh Bình vang lên.

Ông ta cầm một chiếc giỏ lớn trên tay, mồ hôi đầm đìa, đứng trươc mặt Kỷ Vân Thư thở hổn hển.

Đợi bình tĩnh lại một chút mới nói, "Vân Thư, ta biết ngươi sắp đi, sáng sớm nay ta đã ra vườn, hái rất nhiều trái cây tươi, đều là những loại bình thường ngươi thích ăn."

Vừa nói, ông vừa kéo mảnh vải che giỏ ra.

Bên trong có rất nhiều táo và lê.

Quả nhiên Kỷ Vân Thư rất thích ăn hai loại trái cây này.

Nàng nhận lấy, đưa cho thị vệ ở một bên đặt vào xe ngựa, sau đó nói: "Lưu đại nhân, không ngờ ngài vẫn nhớ ta thích ăn gì, phần tâm ý này, ta xin nhận."

Lưu Thanh Bình cảm thấy xấu hổ, cười nói: "Bây giờ ta đã là thường dân, đừng gọi ta là đại nhân. Nếu có người nghe được lời này mà truy đuổi, chẳng phải ta sẽ phải trả giá bằng mạng sống sao?

"Ta gọi ngài một tiếng đại nhân, đương nhiên không phải là lời nói suông, tin rằng Vương gia đã đồng ý sẽ phục chức cho ông?

"Ngài đã đồng ý, nhưng chưa nhận dấu chính thức, lòng ta luôn bất an, huống hồ không đoán được chuyện mưa gió (天有不测风云), nếu có chuyện gì không ổn thì..."

Lời còn chưa nói xong -----

Cảnh Dung nói: "Những lời này ta đã nói ra, Lưu Thanh Bình ngươi lo lắng cái gì. Quan ấn ngươi đã sờ mấy chục năm nay, trở nên sáng bóng. Chỉ có đôi bàn tay thô ráp của ngươi mới có thể giữ quan ấn. Quan phụ mẫu của Cẩm Giang, ngươi sợ hãi đủ rồi, đến lúc đó nhớ mua chút trà ngon, sai người đưa tới cho ta, coi như là hiếu thảo với ta."

Hiếu thảo?

Thật cmn đáng xấu hổ.

Sao hắn ta có thể mang bộ dáng như vậy?

Lưu Thanh Bình cái tên ngu xuẩn đó đang nghĩ đến việc mau chóng nhận được quan ấn, vừa rồi nghe được hai chữ "hiếu thảo"!

Lập tức giống một con chó giữ nhà đang vẫy đuôi mừng hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net