C507: Vu phu tử luận bàn thái tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục đích của Lâm Thù rất rõ ràng!

Rõ ràng là hắn đang muốn xả cơn tức lúc ở trong đình lên đầu nàng.

Nhưng Kỷ Vân Thư không muốn rước phiền phức vào người, trên môi nàng vẫn giữ nụ cười lịch sự: "Lâm tiên sinh, ở đây không phải khiêm tốn hay là không khiêm tốn. Nếu có chuyện gì xin hãy cứ nói thẳng."

"Cũng không phải chuyện gì, càng không có ý gì khác. Ta chỉ đang nghĩ ... tiên sinh ngài nhất định có tài hoa hoành dật*, tri thức phong phú, cho nên ta muốn thỉnh giáo học vấn của ngài mà thôi, mong được tiên sinh dạy bảo điều gì đó."

(*才华横溢 - tài hoa hoành dật: xuất sắc, tài năng đặc biệt ở mảng văn học.)

Nói xong hắn cầu tiến chắp tay thi lễ!

Xem ra có vẻ rất chân thành.

Kỷ Vân Thư trong lòng đang băn khoăn, không biết có nên nhận củ khoai nóng hổi này hay không?

Thì lúc này Đường Tư đứng bên cạnh dáng vẻ tuỳ tiện bước lên trước, lớn tiếng nói: "A Kỷ, hắn rõ ràng là muốn gây chuyện. Chẳng phải hắn muốn thỉnh giáo ngươi sao? Vậy thì dạy hắn thật tốt vào, để xem những kẻ mọt sách này bị ngươi đánh bại như thế nào."

Nói xong nàng ta nâng cằm lên, đôi mắt hiện rõ sự kiêu ngạo.

Một nữ nhân được bước vào trong thư viện, thực sự hiếm lạ!

Mọi người lần lượt nhìn Đường Tư, nữ nhân này khá xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, thân hình cũng khá nhanh nhẹn, nhưng lại có khí chất kiêu ngạo khiến người ta không vừa mắt.

Lâm Thù nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười khẩy khinh thường: "Nữ tử nên ở nhà tinh thông cầm kỳ thi hoạ, thêu thùa may vá. Làm gì có ai như ngươi, suốt ngày đừng nói chạy theo một nam nhân, lại còn đến cả thư viện của bọn ta, người ta vẫn nói, nữ tử chính là hồng nhan hoạ thuỷ*, những học trò ở đây đều muốn tiến kinh dự thi, ngươi đừng có mang vận rủi đến cho bọn ta."

(*红颜祸水 - hồng nhan hoạ thuỷ: xuất phát từ sách Tư trị Thông giám của Trung Hoa. Chuyện kể lại rằng vào thời Hán, Hán Thành Đế cho em của Triệu Phi Yến là Triệu Hợp Đức vào cung làm tiệp dư. Trước sự việc này, một quan nữ trong triều là Náo Phương Thành đã nói: "Thử họa thủy dã, diệt họa tất hĩ" (ý nói Đây là họa nước, nước ắt dập tắt lửa). Tức ví von Hán triều là lửa còn mỹ nhân là nước, nước ắt dập tắt lửa, nhà Hán ắt vì người đẹp mà tiêu vong)

Đường Tư tái mặt!

Nàng tức giận hét lên: "Ngươi nói cái gì?

"Ta nói, hoạ thuỷ bại tại nhan, ương ương hạnh tai giả."

Đường Tư không hiểu, quay đầu lại lo lắng hỏi Kỷ Vân Thư: "Bọn họ nói cái gì vậy? Hoạ thuỷ gì? Tai họa gì? Có ý gì vậy?"

Nàng không hỏi thì không sao, nhưng đã hỏi liền khơi dậy sự chế giễu của mọi người.

Đặc biệt là Lâm Thù, hắn không có chút nể nang: "Thì ra cũng chỉ là một kẻ mù chữ, nhưng cũng không thể trách ngươi, suy cho cùng nữ tử vô tài chính là đức*."

(*Nguyên văn là 丈夫有德便是才, 女子无才便是德 - nam tử/chồng có đức chính là tài, nữ tử/nữ nhân vô tài chính là đức: Trương Đại nhà Thanh từng nhắc đến trong "Văn tế Kì phu nhân", Mi Công viết: "Nam tử có đức chính là tài, nữ tử vô tài chính là đức". Người ta thường cho rằng đây là câu nói điển hình phân biệt đối xử với phụ nữ thời xưa, trên thực tế thì câu này có ý chính là khuyên phụ nữ lấy đức hạnh làm chủ, người phụ nữ có thể có tài nhưng đức của nàng là không hiển lộ tài năng của mình, để chồng mình hiển lộ tài năng, như thế mới chính là một người phụ nữ đức hạnh.

Câu này có nhiều tranh cãi, mọi người có thể đọc thêm tại: https://tinhhoa.net/phu-nu-vo-tai-chinh-la-duc-cau-noi-bi-hieu-lam-hang-tram-nam.html)

Dù sao thì qua tai Đường Tư đây cũng chỉ là một lời nói hay mà thôi.

Nàng ta tức giận nói: "Ta thấy, là con chó nhà ngươi không thể nhả ra ngà*, ngươi chỉ là đang tìm chết mà thôi."

(*狗嘴里吐不出象牙 - Con chó không thể nhả ra ngà, một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là người xấu thì không thể nói được điều gì tốt.)

Nói đoạn tay Đường Tư chạm vào eo, đầu roi bạc của nàng ta lộ ra, nhưng một khắc tiếp theo Kỷ Vân Thư đã giữ tay nàng lại.

Nàng ngấm ngầm lắc đầu với nàng ta: "Đừng gây sự."

"Bọn họ..."

"Ta nhắc lại, đây không phải là nơi để ngươi gây hoạ."

Trong đôi mắt giận dữ của Đường Tư như có lửa, lồng ngực phập phồng, hơi thở đè nén lên xuống trong họng, gần như muốn bật ra khỏi miệng.

Vậy mà những học trò muốn chết ấy càng cười to hơn, thậm chí có người còn nói thẳng: "Khổng Tử quả nhiên nói đúng, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng.*"

(*Nguyên văn là 唯女子与小人为难养也,近之则不逊,远之则怨 - duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, gần thì họ khinh nhờn, vô lễ, xa thì họ oán hận."

Nó lại tạo ra thêm một tràng cười!

Đường Tư chỉ vào đám người, nghiêng đầu hỏi Kỷ Vân Thư: "Bọn họ có ý gì vậy?"

Sắc mặt Kỷ Vân Thư sa sầm, nhìn những người học trò đáng lẽ phải ôn hoà, nhưng bây giờ người nào người nấy bộ dạng xấu xí, trong lòng vừa thất vọng lại vừa tức giận.

Tình cờ có một tiểu đồng đi ngang qua, thấy được chuyện đang xảy ra nên vội chạy đi báo cho Vu phu tử.

Lúc này, ở hành lang sân sau, Cảnh Dung và Vu phu tử đang trò chuyện nhàn nhã tự tại bên trong.

Dọc theo hành lang dài được treo những chiếc đèn lồng màu đỏ, ánh sáng chiếu lên những cột gỗ, lên mặt đất và cây cối, phản chiếu những bóng cây lốm đốm đung đưa yếu ớt trông khá đẹp mắt, làn gió nhẹ thổi lá cây xào xạc, quả là một nơi thích hợp để trò chuyện.

Bục vuông cuối hành lang được ngăn cách bởi ba bức bình phong chạm trổ tinh xảo, chỉ mở một mặt, bên trong tràn ngập hương trà nhẹ nhàng!

Hương thơm vấn vít chóp mũi, ấm nhuận vừa phải.

Cảnh Dung và Vu phu tử ngồi xếp bằng đối diện nhau, trước mặt là chiếc bàn thấp đặt một ấm trà và hai cái ly.

Cảnh Dung nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vu phu tử, ngài hiện tại đang sống rất vui vẻ, ở nơi hẻo lánh và thanh nhã này tu luyện thân tâm, sống một cuộc sống nhàn vân dã hạc, hai chữ tiêu dao quả là dành cho ngài."

Phía bên kia, Vu phu tử tay cầm quạt hương bồ phẩy nhẹ nhàng, bộ râu hoa tiêu dài che đến gần hết miệng, chẳng biết là ông ta đang cười hay như thế nào?

Ông nói: "Nơi này rất tốt, tránh xa tranh chấp triều đình, nhàn nhã tự tại."

"Xem ra, phu tử từ quan là việc rất đúng."

"Việc nơi quan trường đa phần đều là phù vân, lời nói, hành động, lễ nghi đều gò bó bất định, quanh quẩn bức bách, tục ngữ nói, cành gãy trong rừng sâu, cá chép bơi trong nước, người nên ở nơi mình nên ở, hà cớ gì phải đi vào nơi gai góc đến vỡ đầu chảy máu?" Vu phu tử thở dài, ông ta luôn thích kéo dài âm cuối.

Thanh âm tuy dài nhưng lại không hề gây cảm giác nhàm chán, ngược lại trong một khung cảnh dễ chịu như thế này lại có phần ý vị sâu xa.

Cảnh Dung cũng đáp lại lời của ông: "Con người không phải là thánh nhân, mà thánh nhân đều là những bậc đại hiền triết, phu tử nói rất có đạo lý, triều đình dù là nơi mà người tài đức hướng đến nhưng cũng chưa bao giờ ngừng phân tranh, nếu ở lại quá lâu không chết thì cũng bị thương. Hơn 40 năm trước, phu tử từ quan về đây ở ẩn, lập ra thư viện Minh Sơn, những năm qua đã đào tạo ra nhiều nhân tài cho triều đình, hiện nay phần lớn học trò của thư viện Minh Sơn đều làm quan trong triều, là những vị quan chính trực, lương thiện, giữ chức vụ cao ở nhiều nơi, công lao này phải nhắc đến ngài trước tiên."

Vu phu tử đối diện tiếp tục phẩy quạt hương bồ trên tay, nói: "Triều cương luôn là triều cương, không ai dám vượt qua Lôi Trì nửa bước*, quan trường như chiến trường, ai cũng mong được leo lên, nhưng nào có biết được càng leo cao thì càng ngã đau. Nhưng nếu người đang leo lên có thể cẩn thận nắm lấy một sợi dây leo, khi ngã chỉ cần dây leo không đứt đương nhiên sẽ bình an vô sự. Đạo lý này, cứ mỗi ba năm ta đều dạy cho các trò mới nhập học một lần."

(*Nguyên văn 谁也不得越雷池半步 - không ai dám vượt qua Lôi Trì nửa bước:  xuất phát từ thành ngữ: 足下无过雷池一步 - không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước, ví với việc không dám vượt qua một phạm vi nhất định nào đó.)

Khoa cử ba năm tổ chức một lần, thì chẳng phải nó cũng được dạy ba năm một lần sao?

Cũng chính vì điều này mà rất ít học trò của Vu phu tử đang giữ chức quan trong triều đình bị luận tội hay cách chức, ai cũng an phận thủ thường, giữ chắc quan vị của mình.

Cảnh Dung gật đầu đồng tình với lời ông ấy nói.

Một khắc sau, Vu phu tử lại thở dài nói tiếp: "Mặc dù ta quy ẩn đã bốn mươi năm nay nhưng bên tai vẫn thường xuyên nghe được một số chuyện. Có học trò đến thời điểm sẽ viết thư cho ta, trước đó cũng có nói qua chuyện của Thái tử, kỳ thực cũng không thể nói rõ nguyên nhân, dù sao thì đây cũng là đại hoạ quốc, cũng chỉ có thể trách hai thứ, một là hắn đã có âm mưu nhiều năm, hai là bị người khác xúi giục, vị thái tử này... " ông lại kéo dài giọng, rồi chậm rãi nhấp một ngụm trà:"Hắn đúng là một kẻ ngớ ngẩn, cháy lớn trong điện Thừa Khánh lại là do dây sắt phủ lưu huỳnh gây ra, một thái tử sao có thể nghĩ kỹ càng đến như vậy? Bao vây cung điện và giết hoàng thượng? Đó là tội trảm đầu. Hắn đã là thái tử rồi, còn lo lắng cái gì nữa? Đoán được đều là vì tiểu nhân xung quanh quá nhiều!"

Trong một hơi Vu phu tử khó mà nói được hết nhiều điều như vậy.

Ông ta ho đến hai lần!

Hơn nữa ông ta không hề kiêng dè luận chuyện thái tử vây điện giết vua trước mặt một vị hoàng tử, quả là khiến người ta há mồm trợn mắt.

Cũng chẳng sợ tai vách mạch rừng truyền đến tai hoàng thượng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net