Chương 391 - 430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 391: Thời gian năm ngày

Ánh mắt Kỷ Vân Thư chú ý tới Trương bộ đầu, khóe miệng âm thầm nở nụ cười, sau đó đi theo Cảnh Dung và Phòng Minh Tam vào phủ.

Đạo đãi khách của Phòng Minh Tam không hề xa hoa, chỉ sai người chuẩn bị mấy chén trà nóng, mấy đĩa điểm tâm đặc sản của thành Du Châu.

Mấy đĩa điểm tâm cũng bị hao mòn một vòng bên ngoài.

Toàn bộ quá trình có thể kết luận bằng hai chữ.

Thanh liêm!

Phòng Minh Tam vừa tự mình rót trà cho Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư, vừa nói, "Đây là Chử Xảo trà nổi danh thành Du Châu, Vương gia và Kỷ tiên sinh nếm thử."

Sau đó cẩn thận bưng trà qua.

Phòng Minh Tam vừa đặt trà tới trước mặt Kỷ Vân Thư, ly trà đã bị Vệ Dịch chặn lấy.

"Ta cũng muốn uống."

Nói xong, hắn uống trà giống như uống nước, lau miệng bằng ống tay áo, "Không hề dễ uống, hơi đắng."

Phòng Minh Tam cảm thấy xấu hổ.

Kỷ Vân Thư kéo Vệ Dịch qua một bên, "Vệ Dịch, không được vô lễ."

"Ồ."

Vệ Dịch cúi đầu, có chút ủy khuất.

Cảnh Dung liếc mắt ra hiệu cho thị vệ của mình, ý bảo dẫn Vệ Dịch và Tạ đại nương đi trước.

Vệ Dịch lại lôi kéo cánh tay Kỷ Vân Thư không chịu rời đi, cuối cùng, thị vệ đành phải dẫn Tạ đại nương đi nghỉ ngơi trước.

Phòng Minh Tam cúi người, "Vương gia, hạ quan đã sai người chuẩn bị mấy gian thượng phòng, Vương gia và Kỷ tiên sinh, còn có chư vị đều có thể an tâm ở lại."

"Không cần, chờ sau khi chuẩn bị xong đồ, bổn vương sẽ rời đi ngay."

"Trời đã tối, Vương gia vẫn nên......"

Phòng Minh Tam còn nói chưa xong, Cảnh Dung đã ngắt lời.

"Phòng đại nhân cũng đừng quanh co lòng vòng, ngươi bày ra Hồng Môn Yến, đơn giản chính là muốn mời bổn vương vào thành, sau đó giúp ngươi điều tra việc lạ phát sinh gần đây ở thành Du Châu."

Cảnh Dung nói thẳng!

Sắc mặt Phòng Minh Tam trầm xuống, thở dài, sau đó cũng nói rõ ý định của mình, "Nếu Vương gia đã biết, hạ quan cũng không giả bộ ngớ ngẩn lừa ngài. Một tháng nay, trong thành đã đã xảy ra ba vụ án mạng, khiến cho toàn bộ bá tánh trong thành nhân tâm hoảng sợ, không ai dám ra khỏi cửa, một số người thậm chí đã ra khỏi thành. Hiện tại thành Du Châu, không có người nào dám đến."

"Cả ba người chết đều là những nhân vật có danh dự và uy tín trong thành, nhưng đều bị treo cổ ở trên cây đại thụ trong viện nhà mình, chết rất thảm thiết. Hơn nữa, một đêm trước khi ba người kia chết, bọn họ đều nói rằng mình đã gặp quỷ, trở nên điên điên khùng khùng, thần trí không rõ ràng. Hạ quan đã phái người tra hỏi rất lâu, nhưng trước sau đều không có manh mối. Dựa vào những chứng cứ ngỗ tác đã nghiệm thi, người chết đều tự mình thắt cổ tự sát."

Cảnh Dung cười nói, "Hả? Nếu như tự mình thắt cổ tự sát, vậy thì có gì để điều tra?"

"Đó chính là chỗ kỳ lạ nhất. Ba người đều không quen biết nhau, nhưng trước khi chết đều nói đã gặp quỷ, hơn nữa cách chết giống nhau như đúc. Trên đời này làm gì có quỷ thần? Đó tất nhiên là do người làm, vì thế......" Ông ta chuyển ánh mắt về phía Kỷ Vân Thư, "Nghe nói Kỷ tiên sinh đồng hành với Vương gia, vì thế hạ quan nghĩ muốn làm phiền Kỷ tiên sinh mấy ngày, giúp hạ quan phá vụ án này."

Ngươi nghĩ dễ như qua nhà chơi hay sao? Chỉ cần nói toạc ra là có thể phá án?

Kỷ Vân Thư vốn định nói gì đó, Cảnh Dung đã giành nói trước, "Phòng đại nhân, thành Du Châu lớn như vậy, chẳng lẽ không thể tìm ra được người có thể phá án? Trong nha môn các ngươi, cũng không tìm ra được người nào?"

Giọng nói của hắn mang theo ngữ khí hỏi tội.

"Vương gia, hạ quan đã tìm kiếm khắp trong và ngoài thành, nhưng thật sự không có kết quả. Vấn đề này lớn như vậy, nếu còn tiếp tục, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng, Vương gia hãy xem như ở đây nghỉ ngơi mấy ngày."

"Phòng đại nhân, ngươi chắc hẳn biết rằng, bổn vương vâng lệnh đi Ngự Phủ huyện điều tra vụ Chẩn Tai Ngân. Trước đó, ta đã trì hoãn khá nhiều thời gian ở huyện Sơn Hoài, nếu như tiếp tục chậm trễ, Hoàng thượng luận tội xuống, bổn vương cũng không đảm đương nổi."

"Điều này......"

Phòng Minh Tam cũng rất buồn rầu!

Nói đến cùng, Cảnh Dung đang mang theo hoàng mệnh trên người, trong khi Kỷ tiên sinh lại là người của hắn. Nếu muốn đi Ngự Phủ huyện, không có lý hắn sẽ để Kỷ Vân Thư ở lại một mình. Hơn nữa, thành Du Châu nằm trong phạm vi do Phòng Minh Tam quản hạt, cho dù vụ án này bị bế tắc, cũng sẽ không tới tay Kỷ Vân Thư.

Vì thế, Phòng Minh Tam thật sự nản lòng.

Kỷ Vân Thư liếc mắt đánh giá Cảnh Dung một cái. Thái độ của hắn kiên quyết như thế, tuyệt đối sẽ không để nàng ở lại giúp Phòng Minh Tam điều tra vụ án.

Nhưng thấy chết mà không cứu, từ trước tới nay không phải là tác phong của nàng.

Vì thế, nàng nói, "Vương gia, án mạng lần này nguy hiểm như thế, nếu không thể truy nã thủ phạm đưa về quy án, có khả năng sẽ có nhiều người chết hơn nữa. Phòng đại nhân cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu không sẽ không tới năn nỉ ngài."

Cảnh Dung trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, "Nói như vậy, ngươi muốn điều tra vụ án này?"

"Ta......"

"Thôi." Cảnh Dung lập tức ngắt lời nàng, "Bổn vương biết ngươi đang nghĩ gì, việc này không biết sẽ chậm trễ bao lâu."

"Năm ngày."

"Cái gì?"

"Thời gian năm ngày. Nếu sau năm ngày ta vẫn không thể điều tra được gì, vậy ta sẽ cùng Vương gia xuất phát đi Ngự Phủ." Kỷ Vân Thư nói.

Cảnh Dung nhíu mày, cân nhắc trong lòng một lát, lại thoáng nhìn qua Phòng Minh Tam đang mặt ủ mày ê, cứng lòng nói với Kỷ Vân Thư, "Không được, đi Ngự Phủ huyện cấp bách. Vụ án này, nếu ngươi không điều tra, sẽ luôn có người đến đây điều tra. Chờ sau khi mua xong đồ, chúng ta sẽ lập tức lên đường."

Hắn không cho Kỷ Vân Thư cơ hội phản bác, nói với Phòng Minh Tam, "Phòng đại nhân, nếu triều đình để ngươi làm huyện lệnh huyện Du Châu, vậy thì tất cả những chuyện xảy ra ở đây, đều sẽ do quan phụ mẫu ngươi xử lý. Rốt cuộc, triều đình không nuôi dưỡng người rảnh rỗi. Đạo lý này, ngươi nên hiểu mới đúng."

"Vương gia, hạ quan......"

"Đừng nói nữa." Hắn trực tiếp đẩy trà trở về, "Trà này cũng không cần uống nữa, Hồng Môn Yến của ngươi, bổn vương cũng coi như đã tiến vào ngồi một lúc, sẽ không quấy rầy lâu."

Phòng Minh Tam nóng vội, nhưng không thể nói gì thêm.

Cảnh Dung kéo người của mình ra khỏi phòng, còn phân phó Lang Bạc, "Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, trước khi mặt trời lặn rời khỏi thành Du Châu."

Lang Bạc đáp lại, "Tất cả đều đã sẵn sàng."

"Vậy nhanh chóng lên đường, đưa Tạ đại nương lên xe."

"Vâng."

Một đám người, giống như một tổ ong lại ra khỏi phủ đệ huyện nha.

Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch vừa mới lên xe ngựa, Cảnh Dung đã bị Mộ Nhược kéo lại.

"Không suy nghĩ lại sao?"

Cảnh Dung: "Không có gì để suy nghĩ. Ngươi biết ta đang lo lắng điều gì."

Mộ Nhược đương nhiên biết.

"Biết, nhưng ngươi cũng không thể giữ riêng nàng như vậy, giống như ngươi không thể gập đôi cánh đại bàng, ép nó bơi trong nước, càng không thể khiến cá rời khỏi nước, bắt nó bay lên trời. Kỷ tiên sinh là người nào, ngươi hiểu rõ ràng nhất. Nàng sinh ra là để phá án, ngươi như vậy không phải giống như đang vặt đi đôi cánh của nàng hay sao? Hơn nữa thời gian năm ngày cũng không lâu lắm. Nếu ngươi vẫn kiên quyết rời đi, nói không chừng thành Du Châu sẽ tiếp tục có chết người, cuối cùng báo về triều đình, Hoàng thượng và Đại Lý Tự có lẽ sẽ ném vụ án này cho Kỷ tiên sinh, như vậy chẳng phải sẽ rắc rối hơn sao?"

Mộ Nhược thật vất vả mới tỉnh táo một hồi, phân tích đạo lý rõ ràng với hắn!

Cảnh Dung do dự!

Lúc này Phòng Minh Tam cũng đã đuổi tới, trực tiếp nâng theo áo choàng quỳ xuống, cả người nằm phục ở trên mặt đất khẩn cầu.

"Vương gia, hạ quan cầu xin ngài hãy ở thêm vài ngày, để Kỷ tiên sinh điều tra rõ chân tướng, xem như giúp bá tánh thành Du Châu. Cầu xin ngài."

Phòng Minh Tam dập đầu!

Âm thanh trán đập xuống mặt đất vang lên.
 
Toàn bộ người trong nha môn cũng đều quỳ xuống khẩn cầu.

Kỷ Vân Thư bước xuống từ trên xe ngựa, nhìn quan sai huyện Du Châu quỳ đầy mặt đất, trái tim thắt lại.

Tất cả mọi người đều đang đợi quyết định của Cảnh Dung!

Thật lâu sau ——

Cảnh Dung: "Được, năm ngày thì năm ngày. Sau năm ngày, chúng ta cần phải rời thành."

Tất cả đều thở dài nhẹ nhõm!

Trong lòng Kỷ Vân Thư cũng cảm thấy thư thái hơn.

Phòng Minh Tam vẫn liên tục dập đầu nói lời cảm tạ.

"Tạ vương gia."

~~~Hết chương 391~~~

Chương 392: Văn Lệnh Dương

Một lát sau, đám người Cảnh Dung ở lại phủ đệ huyện nha. Phòng Minh Tam an bài vài gian phòng sạch sẽ, còn sai người chuẩn bị đồ ăn, tất cả đều rất chu toàn.

Không chậm trễ thời gian, Kỷ Vân Thư lập tức nói Phòng Minh Tam đưa hồ sơ của ba vụ án kia tới.

Trương bộ đầu đưa hồ sơ tới cho nàng, bối rối hỏi, "Kỷ tiên sinh trước kia từng tới Du Châu?"

Kỷ Vân Thư lật xem hồ sơ vụ án, không ngẩng đầu lên.

"Đã tới một lần."

"Khi nào?"

"Mấy tháng trước."

"Vậy...... có từng nghỉ ở một khách điếm?"

"Đúng vậy."

"Lúc ấy ở trong khách điếm, có xảy ra vụ án mạng hay không?"

Hắn ta có vẻ cố chấp, đuổi theo không bỏ!

Kỷ Vân Thư ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một chút, nói, "Thật ra đã xảy ra một vụ."

"Vụ án đó chính là......"

Không nói xong, Kỷ Vân Thư liền nói, "Trương bộ đầu dường như có chuyện muốn nó?."

"Không đúng không đúng, nhưng ta cảm thấy dáng người và dáng đi đường của tiên sinh, rất giống một người nào đó."

"Người nào đó? Người nào đó là người nào?"

Thú vị!

Trương bộ đầu, "Có một vị cô nương cùng họ với tiên sinh, mấy tháng trước ở một khách điếm ngoài thành Du Châu, nàng đã nhanh chóng phá một vụ án mạng, lúc ấy Dung Vương cũng ở đó."

Hàm ý trong lời nói này của hắn rất rõ ràng.

Hắn rõ ràng muốn nói, Kỷ tiên sinh hiện tại chính là nữ tử mang khăn che mặt mấy tháng trước.

Nhưng, đó chỉ là sự nghi ngờ trong lòng, hắn không dám đưa ra kết luận.

Kỷ Vân Thư cười nhẹ một tiếng, khép hồ sơ vụ án trong tay lại.

Sau đó nàng nói, "Trương bộ đầu quả nhiên không phải là người thích giả vờ hồ đồ."

"Tiên sinh có ý gì?"

"Mấy tháng trước khi nhìn thấy Trương bộ đầu, nói chuyện hành sự cũng không khác gì hiện tại. Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, ta cũng không cần che giấu. Nhưng Trương bộ đầu, hiện tại tại hạ một thân nam trang, chỉ vì muốn thuận tiện làm việc. Hy vọng ngươi giữ kín miệng, tránh một số điều bất tiện cho ta."

Nàng thừa nhận!

Trương bộ đầu đột nhiên trừng lớn mắt, hưng phấn nói, "Quả nhiên là Kỷ cô nương. Ta đã biết đó là cô nương. Thật sự không ngờ Kỷ cô nương lúc trước, hiện giờ đã trở thành Kỷ tiên sinh nổi tiếng kinh thành, thật sự thất kính thất kính."

Trương bộ đầu nói xong thì chắp tay cúi xuống thật sâu!

Giống như hắn vừa mới nhìn thấy Bồ Tát.

Kỷ Vân Thư, "......"

"Lúc trước thấy Kỷ cô nương phá án quả thực rất tuyệt, khiến ta mở rộng tầm mắt. Tiên sinh mới vào kinh không lâu lại phá một vụ án mất tích mà Đại Lý Tự và Hình Bộ mấy tháng đều không thể phá, sau đó tiếp nhận vụ《Lâm Kinh Án》xảy ra cách đây 14 năm, thật sự khiến người bội phục. Hơn nữa, nghe nói trước khi tiên sinh vào kinh, ở Cẩm Giang thành cũng phá không ít vụ án, mỗi một vụ đều là đại án. Thật sự không ngờ hôm nay ta còn có thể nhìn thấy Kỷ cô nương lần nữa, còn có thể điều tra vụ án cùng với cô nương. Đúng là vinh hạnh của ta."

Trương bộ đầu ưỡn ngực, khó có thể che dấu cảm xúc kích động của mình.

Kỷ Vân Thư khiêm tốn cười, nói, "Trương bộ đầu, ngươi hãy gọi ta là Kỷ tiên sinh. Ngươi gọi ta là Kỷ cô nương, thực sự khiến ta rùng mình."

Nếu như để mọi người biết nàng vốn là nữ tử, nàng sẽ gặp rắc rối.

Trương bộ đầu nhanh chóng nói, "Vâng, Kỷ tiên sinh."

Kỷ Vân Thư ngừng nói chuyện với hắn, tiếp tục mở mấy quyển hồ sơ khác trước mặt, bắt đầu cẩn thận xem xét.

Nói dung của những quyển sau không khác lắm so với những gì lão hán ở ngôi miếu hoang lúc trước và Phòng Minh Tam đã nói.

Trước một đêm ba người chết gặp nạn, bọn họ đều nói rằng mình đã gặp quỷ, giờ Tý đêm hôm sau thì phát hiện bị treo cổ ở trên cây đại thụ trong sân nhà mình, hai chân banh thẳng, mười ngón tay cuộn lại cứng đờ, đôi mắt trừng lớn, đầy mặt kinh hoàng.

Giống như đã...... bị dọa đến chết!

Nhưng vì sao hung thủ phải doạ cho ba người đó chết, sau đó lại treo bọn họ ở trên cây?

Kỷ Vân Thư tạm thời vẫn chưa có manh mối.

Nàng lật lại hồ sơ vụ án lần nữa, đột nhiên nâng hồ sơ vụ án hỏi Trương bộ đầu, "Hồ sơ vụ án là do ngỗ tác trong huyện nha các ngươi viết?"

"Không phải, là do sư gia ký lục của chúng ta viết."

"Sư gia huyện nha các ngươi thật ra là người rất cẩn thận, nội dung ký lục rất kỹ càng tỉ mỉ."

"Đúng vậy, sư gia trong nha môn chúng ta là một tú tài, tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Hả?

Trương bộ đầu tiếp tục nói, "Hắn gọi là Văn Lệnh Dương, đại tài tử nổi danh thành Du Châu. Sau khi trúng cử tú tài, hắn đã vào nha môn làm việc. Chữ viết của hắn rất đẹp, rất nhiều người tìm tới hắn nhờ viết thư về nhà."

"Vừa rồi ta không nhìn thấy hắn."

"Lệnh Dương đã đến  nhà người chết, muốn tiếp tục tìm hiểu thêm tình hình. Hiện tại...... có lẽ hắn đã quay lại." Trương bộ đầu đi ra bên ngoài, vươn cổ nhìn nhìn. Khi nhìn thấy gì đó, Trương bộ đầu vui vẻ hô to, "Lệnh Dương."

Chỉ thấy bên ngoài một vị nam tử cao gầy đi đến.

Áo choàng đơn giản gọn gàng, gương mặt trắng nõn sạch sẽ càng lộ ra dáng vẻ thư sinh. Đôi mắt thâm thúy, tràn ngập ánh sáng, khiến người không thể rời mắt.

Người được gọi là Văn Lệnh Dương, rất giống Kỷ Bùi!

Kỷ Vân Thư trong một nháy mắt đã nghĩ rằng, hắn chính là Kỷ Bùi.

Văn Lệnh Dương bối rối khi thấy nàng nhìn mình chằm chằm, chắp tay về phía nàng, nói, "Đây chắc là Kỷ tiên sinh? Xin lỗi, vừa rồi Văn mỗ đi tới Thường gia, không thể nghênh đón Kỷ tiên sinh, có chút thất lễ, mong ngài thứ lỗi."

Giọng nói của hắn đã kéo suy nghĩ của Kỷ Vân Thư trở lại.

Nàng lập tức đứng dậy, vòng qua bàn trước mặt, chắp tay đáp lễ, "Văn sư gia nói quá lời, ngài bôn ba vì vụ án, đâu có gì thất lễ?"

Văn Lệnh Dương cười cười, nhìn thoáng qua hồ sơ vụ án nàng mở ra ở trên bàn.

"Không biết tiên sinh đã xem xong những hồ sơ vụ án đó hay chưa?"

"Đã xem."

"Nếu có chỗ nào không rõ ràng, tiên sinh có thể hỏi ta."

Kỷ Vân Thư cầm một tập hồ sơ vụ án lên, nói, "Ký lục hồ sơ vụ án mà Văn sư gia đã viết, là những cuốn kỹ càng tỷ mỉ nhất mà tại hạ từng thấy trong những năm gần đây. Ngay cả sử quan ký lục triều đình cũng chưa chắc đã kỹ càng tỉ mỉ như ngài."

"Kỷ tiên sinh quá khen."

"Vừa rồi ta có nghe Trương bộ đầu nói, Văn sư gia đi tới nhà người chết một chuyến, không biết có phát hiện nào khác?"

Văn Lệnh Dương lắc đầu, thở dài một tiếng, "Manh mối rất ít, hơn nữa hung thủ không để lại bất kỳ dấu vết nào. Ta đã tới cây đại thụ chỗ người chết treo cổ, nhưng cũng không có manh mối gì."

"Ba người chết đó đều đã được hạ táng?"

"Có hai người đã hạ táng, người mới chết cách đây mấy ngày, ngày mai sẽ hạ táng. Vì thế nên ta mới qua đó xem có phát hiện thêm manh mối nào khác hay không."

Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát, tiếp tục hỏi, "Ngỗ tác trong nha môn có kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ hay không? Vết thắt trên cổ và đầu lưỡi uốn cong có đúng hướng hay không? Trên người còn có vết thương nào khác? Ngoài ra, mức độ cuộn tay của người chết thế nào? Những điều đó, ngỗ tác đều đã kiểm nghiệm rõ ràng?"

Nàng đưa ra một loạt câu hỏi!

Trương bộ đầu vừa nghe thấy vậy, không có phản ứng gì.

Văn Lệnh Dương lần lượt trả lời các câu hỏi của nàng, "Ngỗ tác đã kiểm nghiệm qua, nói rằng người chết đã tự thắt cổ chết, trên cổ không có vết thắt khác, trên người cũng không có vết thương khác. Hai tay người chết đều cuộn vào trong lòng bàn tay, có lẽ vì vật lộn trước khi thắt cổ, bởi vì có tìm thấy một sợi dây nhỏ mỏng ở trên móng tay. Không tìm thấy bất luận manh mối nào của hung thủ."

"Vậy chuyện quỷ thần là như thế nào?"

"Theo người nhà của những người chết, người chết đều gặp phải quỷ trên đường về nhà vào buổi tối, hơn nữa đều ở cùng một địa điểm, chính là trong phòng khách của Trường An Sở."

"Hả?"

"Nghe nói mấy năm trước, có một hoạn quan đã chết trong phòng trên lầu hai của Trường An Sở. Trùng hợp là ba người chết kia đều gặp quỷ trong khi ở cùng gian phòng đó, vì thế nên mới có oan hồn lấy mạng vừa nói."

Câu trả lời rất có tổ chức!

Thật đáng tiếc khi hắn chỉ là gia sư của huyện nha!

Kỷ Vân Thư cau mày, "Trường An Sở là chỗ nào?"

"Đó là...... một nơi vui chơi."

Kỹ viện!

~~~Hết chương 392~~~

Chương 393: Tiểu thư Thường gia

Trường An Sở!

Kỷ Vân Thư xấu hổ cười, không nói chuyện nữa.

Văn Lệnh Dương nói, "Văn mỗ muốn đi tìm Phòng đại nhân trước, sẽ không quấy rầy tiên sinh xem hồ sơ vụ án, nếu có chỗ nào không rõ, hãy gọi Văn mộ bất cứ lúc nào."

Văn Lệnh Dương vừa rời đi, Trương bộ đầu liền nói, "Kỷ cô...... Kỷ tiên sinh, Văn sư gia đã vào nha môn khoảng hai năm, là người rất tốt. Người này không những thông minh, hiệu suất làm việc cũng rất cao."

"Sao Trương bộ chỉ toàn khen Văn sư gia?"

"Không dối gạt tiên sinh, thật ra......" Trương bộ đầu có chút ngượng ngùng, thở dài nói, "Muội muội nhà ta rất ngưỡng mộ Văn sư gia, ta lại là ca ca, tất nhiên cũng có chút tâm tư."

Phốc ——

Kỷ Vân Thư cúi đầu che dấu nụ cười, "Thì ra là như thế này, ta thấy Văn sư gia tuấn tú lịch sự, hơn nữa hành sự cẩn thận, thật sự là người tốt hiếm có. Ánh mắt muội muội ngươi thật ra không tệ."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Nhưng, tại hạ có điều không hiểu."

Trương bộ đầu hỏi, "Tiên sinh mời nói."

"Nếu Văn sư gia thông minh như vậy, hơn nữa còn trúng tú tài, theo lý mà nói, nên vào kinh tiếp tục tham gia khoa cử, vì sao lại ở lại làm việc trong nha môn gần hai năm qua?"

Trương bộ đầu: "Văn sư gia nói, hắn căn bản không muốn tham gia khoa cử. Trúng cử Trạng Nguyên gì đó, chỉ là danh hiệu. Không bằng ở thành Du Châu làm tiểu sư gia còn tự do hơn."

Ồ!

Không màng danh lợi, đáng được ngưỡng mộ.

Kỷ Vân Thư mỉm cười, gật đầu.

Nàng quay trở lại bàn, nhìn vào hồ sơ vụ án lần nữa.

Khi trời gần tối, nàng đi tìm Phòng Minh Tam một chuyến.

Phòng Minh Tam quá lo lắng về vụ án, trong hai tháng qua, ngay cả cơm cũng lười ăn, cả người đều tiều tụy đi rất nhiều.

Thấy Kỷ Vân Thư tới tìm mình, ông nghĩ vụ án chắc là có tiến triển, vội vàng hỏi, "Kỷ tiên sinh, có manh mối gì không?"

Ngươi đang đùa ta sao?

"Phòng đại nhân, tại hạ xem chi tiết hồ sơ vụ án, hiểu biết được một số sự tình và nội dung cụ thể, nhưng ta cần phải kiểm tra người chết và hiện trường của vụ án mạng mới có thể đưa ra kết luận."

Phòng Minh Tam gật đầu.

"Bản quan hiểu."

Ông vẫy tay một cái, phân phó hai bộ khoái, "Nhanh chóng đi tới Thường phủ một chuyến, thông báo với bọn họ, tạm thời đừng hạ táng thi thể Thường lão gia, chúng ta muốn nghiệm thi một lần nữa."

"Vâng!"

Bộ khoái vội vàng chạy đi.

Phòng Minh Tam chỉ vào bầu trời bên ngoài, "Kỷ tiên sinh, lúc này đã muộn rồi, nếu không ngại hãy nghỉ ngơi trước một đêm, sáng sớm ngày mai hãy đi tới Thường phủ."

"Không cần, vụ án khẩn cấp hơn."

Rốt cuộc, Cảnh Dung chỉ cho nàng thời gian năm ngày, nàng không muốn lãng phí thời gian. Nghỉ ngơi hay không, sau này hẵng nói.

Thấy nàng kiên quyết như thế, Phòng Minh Tam lập tức phân phó xuống, mang theo người nha môn, còn thông báo với Văn Lệnh Dương mang theo giấy và bút mực, cùng nhau đi tới Thường phủ.

Mọi người vừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net