Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch truyện: Hội những người thích truyện của tác giả Lục Xu

Chương 2

Lộ Thiểu Hành tiếp nhận "Liên Thịnh", đúng vào thời điểm không tốt, đầu tiên là nội bộ công ty không đoàn kết, trên dưới công ty lòng người đều hoang mang, còn chia bè kéo phái. Đương nhiên đối với khó khăn trước mắt này Lộ Thiểu Hành chưa bao giờ để trong lòng, bởi vì anh cũng không quá tin tưởng vào lòng người. Nhất là xã hội bây giờ, mọi người đều có xu hướng lựa chọn những chỗ tốt, chỗ có lợi để làm.

Anh thích xem thế giới động vật nhất là trò chơi sinh tồn, vừa kích thích lại có tính khiêu chiến. Có một thời gian trước, anh vô tình xem qua một quyển
sách, lúc ấy cũng không biết là đọc phải một quyển ngôn tình, diễn biến nội dung kể về một rừng rậm nguyên thủy, trong đó nam chính nữ chính lại vô tình gặp được nhau, miêu tả hay nhất là lòng người, trải qua nhiều chuyện đáng sợ, hai người đều phải đoàn kết một lòng, giữa hoàn cảnh nguy hiểm đó chàng trai chỉ nghĩ muốn kiếm thật nhiều đồ ăn cùng cô gái trải qua mọi chuyện khó khăn, còn cô gái vì sinh tồn phải lựa chọn hoặc một mình đối mặt với sợ hãi hoặc dựa
vào chàng trai này. Lộ Thiểu Hành rất thích việc phân tích tính cách tâm lý con người, đặc biệt trong việc phân tích ham muốn sinh tồn. Khi ham muốn vẫn còn tồn tại, những người này tuyệt đối điều mong muốn trở lại thành phố. Chẳng sợ người nữ ăn chơi đàn đúm với bạn trai, hay người nam tùy hứng nổi giận, tùy hứng phát tiết. Khi đến giới hạn của việc sinh tồn
đứng giữa sống và chết, đạo đức hay pháp luật cái gì cũng không quan trọng. Hiện tại văn kiện cần anh xử lý như một đống hỗn độn, đã vậy lúc trước mớ văn kiện này còn bị người
khác chỉnh sửa qua, liếc mắt nhìn sơ qua cũng biết nó rối loạn đến mức nào. Anh lại tiếp tục mở máy tính lên ngồi phân tích cổ phiếu công ty trong thời gian gần đây, sau khi ông ngoại qua đời cổ phiếu công ty liền bắt đầu có nhiều biến động, anh hoài nghi
có người ngầm ra tay thao túng, ở điểm này mấy cậu trong nhà làm anh lo lắng. "Gần đây thế nào rồi?" điện thoại truyền đến giọng nói của Lộ Ôn Diên, trong lời nói lại hàm chứa ý cười, đại khái Lộ Ôn Diên cũng biết Lộ Thiểu Hành hiện tại gặp phải loại tình huống gì, đối với hoàn cảnh khó
khăn của anh, không đả kích một chút e rằng anh sẽ không hứng thú mà đi tiếp, ở điểm này Lộ Ôn Diên lại cảm thấy có chút vui sướng khi nhìn "ai kia" gặp họa.

"Cũng không tệ lắm!" Lộ Thiểu Hành vừa xem xét tài liệu vừa trả lời. Thái độ nhàn nhã của anh làm Lộ Ôn Diên có chút sững sờ, liền cười lớn tiếng "Cần hỗ trợ?"

"Cần." Lộ Thiểu Hành rất bình tĩnh trả lời. Lộ Ôn Diên khẽ nhíu mày, chính anh tự mình nộp mạng đi. Việc Lộ Thiểu Hành nhờ Lộ Ôn Diên giúp đỡ, rất nhanh được truyền ra ngoài làm đả kích vài người cậu còn đang tính kế với anh, đồng thời cũng nhanh
chóng giải quyết mấy chuyện khác thường trước kia, tuy nhiên cũng còn một vài văn kiện bí mật đang nằm
trong tay mấy người cậu đó, làm hai người bọn họ cũng không dễ dàng ra tay. Chớp mắt, đã qua hai tháng. Cho đến lúc cha mẹ Trác Dực Đình gọi điện thoại đến "quan tâm" cuộc sống gần đây của anh. Lộ Thiểu Hành mới nhớ tới việc từng nói trước kia, việc anh đã hứa chắc chắn anh sẽ thực hiện. Vừa vặn, lâu rồi anh cũng không có ra ngoài thả lỏng một chút, sẵn có
cơ hội này anh cùng vài người bạn cũ gặp mặt một chút. Chỉ với một cú điện thoại, rất nhanh anh liền tập hợp được đông đủ mọi người, anh cũng dễ dàng đáp ứng việc dẫn bạn gái đi theo, đàn ông gặp gỡ nhau không phải chỉ lo nói chuyện trên trời dưới đất, liền sau đó chỉ lo uống rượu.

Dù gì cuộc họp mặt lần này cũng do
anh khởi xướng, ít nhiều anh cũng phải biết giữ thể diện cho bản thân, nên anh chủ động hẹn đại tiểu thư
Thái gia đi cùng. Đến khi ngồi trên xe, Thái Di Dao còn cảm thấy bản thân như nằm mơ. Khoảng thời gian trước, trong bữa tiệc rượu mừng Lộ Thiểu Hành trở về, cô cũng có tham gia lúc đó thái độ Lộ Thiểu Hành đối với cô lãnh đạm không mặn không nhạt, làm cô cũng không biết nên phản ứng lại thế nào, mặc cho cha mẹ luôn khuyên bảo cô nên chủ động một chút. Trong lúc Lộ Thiểu Hành lái xe, đôi bàn tay thon dài nắm tay lái không mạnh không nhẹ, động tác vô cùng tùy ý lại làm cho Thái Di Dao nhìn có chút mê mẩn. Phụ nữ đôi khi không chịu thừa nhận với lối suy nghĩ, đối với vẻ bề ngoài một khi đã thuận mắt với ai rồi,
thì người đó dù làm bất kì việc gì điều trở nên rất ưu tú, vừa khéo anh lại là người rất tài giỏi, nói cô thích anh là vì anh tài giỏi chứ không vì vẻ ngoài của anh thu hút, như vậy khác nào là tự lừa mình dối người. "Đừng khẩn trương" Lộ Thiểu Hành thản nhiên lên tiếng, "Chỉ là gặp gỡ vài người bạn". Thái Di Dao kinh ngạc nhìn anh, muốn biết vì sao chỉ là đi gặp gỡ bạn cũ lại dẫn cô theo cùng. "Tôi nghĩ chúng ta là bạn bè." Lộ Thiểu Hành như có như không theo gương chiếu hậu quan sát cô lên tiếng. Thái Di Dao cả người cứng nhắc, xem ra tự mình
nghĩ nhiều, muốn qua chuyện này chứng minh vài thứ, "Đương nhiên". Đương nhiên là bạn bè. Chỉ là tại thời điểm kia anh tựa hồ quên nói ra từ
"Chỉ". Sau khi đi vào "Vũ Mỹ", Lộ Thiểu Hành chủ động bắt chuyện cùng Thái Di Dao, ví như hiện tại ở một nơi
như thế này anh có chút không quen. Thái Di Dao cũng một câu trả lời một câu, cô hiểu đối với một người ở nước ngoài đã lâu như anh, thì việc cảm thấy xa lạ đối với địa phương thế này là lẽ dĩ nhiên. Thoạt nhìn hai người cũng không đến mức lãnh đạm. Đẩy cửa bước vào phòng, mọi người có mặt cũng đầy đủ. Thái Di Dao thoáng sửng sốt, cứng nhắc đi theo Lộ Thiểu Hành ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh. "Lộ Thiểu Hành, hiếm thấy cậu còn nhớ rõ bọn tôi, chúng tôi còn tưởng cậu quên hết bạn cũ, ra nước
ngoài ở luôn rồi chứ". Trang Chu lâu rồi không gặp anh, vừa thấy người đến nhiệt huyết sôi trào liền buông lời châm chọc. "Gần đây công việc thật sự rất bận". Lộ Thiểu Hành tựa tiếu phi tiếu mà trả lời, tuy nhiên cũng không giới thiệu Thái Di Dao với bọn họ, không lên tiếng mọi người còn hiểu được, ngược lại càng giải thích lại
càng làm con người ta suy nghĩ sâu xa. Cũng không cần nhiều lời, mọi người ở đây điều biết Lộ Thiểu Hoành gần đây đang bận việc gì. "Tôi còn nghĩ gần đây cậu nhiều việc như vậy đều do
bận đối phó với phụ nữ". Tương Dược thản nhiên lên tiếng, trong giọng nói còn có chút thở dài. "Tôi đâu phải Trác Dực Đình." Lộ Thiểu Hành cầm ly
rượu, ánh mắt thản nhiên đảo qua. Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người liền nhảy dựng, như có chung tâm trạng. Có người ở trong góc cười, "Tôi đánh cược lần này Trác Dực Đình là nghiêm túc." Một người khác, "Cược cái gì?" Đối phương đưa ra ngón trỏ lập tức thành giao. Hai người kia còn e sợ bên này không có nghe thấy lớn tiếng nói: "Mọi người ở đây sẽ làm chứng." Đang lúc mọi người bàn tán hăng say cửa phòng lập tức bị mở ra, mọi người đều tập trung vào đó, chỉ
thấy Trác Dực Đình tựa tiếu phi tiếu bước vào, theo sau là một vị mỹ nữ ăn mặc thật tùy ý. Quần áo tuy rằng thật bình thường, cũng không cố ý phối hợp, nhưng khi kết hợp với mái tóc dài, cũng thực là cảnh đẹp vui mắt, càng nhìn càng thấy thoải mái.

Trác Dực Đình đi đến bên cạnh Lộ Thiểu Hành, vươn tay vỗ vỗ bả vai anh, "Còn biết đường về?" Ánh mắt Lộ Thiểu Hành lướt qua người Trác Dực
Đình âm thầm đánh giá cô gái đứng sau, "Đương nhiên quay về, để xem ánh mắt của cậu một chút hay không có tiến bộ." Trác Dực Đình hướng cô gái phía sau chính thức giới thiệu với Lộ Thiểu Hành "Lê Họa". Lại hướng Lộ Thiểu Hành lên tiếng "Bạn thời trung học với anh, nhị công tử Lộ gia - Lộ Thiểu Hành" Lê Họa hướng lên phía trước "Nhị thiếu đại danh như
sấm bên tai, hôm nay rất hân hạnh được gặp mặt." "Lê tiểu thư mới là trăm nghe không bằng một thấy." Đơn giản chỉ là tùy ý giới thiệu hai bên, nhưng Lộ Thiểu Hành cũng rõ hơn ai hết qua lần giới thiệu này là Trác Dực Đình ngầm cho anh biết - anh ta nghiêm túc, không ai có thể ngăn cản. Lộ Thiểu Hành nhìn Lệ Họa chăm chú, cằm hơi nâng lên, lại vươn tay ra
muốn cùng cô bắt tay chào hỏi nhưng ánh mắt anh đối diện với Lê Họa có một chút khiêu khích. Lê Họa cũng không muốn làm Trác Dực Đình khó xử, chủ động vươn tay ra bắt lấy, cô mỉm cười liền buông tay. Trác Dực Đình đem cô đỡ lấy, thật ra chỉ có mình cô biết, tay bị nắm đỏ một vòng, sức của đàn ông dù là một động tác rất nhỏ tuyệt đối cũng mạnh hơn so với
phụ nữ.

Thời gian còn lại đề tài chủ yếu là xoay quanh Lộ Thiểu Hành, dù sao anh cũng mới về nước không bao lâu, lại là lần đầu tiên anh gặp lại mọi người, có rất nhiều chuyện để nói. Còn về phần chị em phụ nữ, vây quanh cùng một chỗ cũng chỉ nhắc đến đề tài trang điểm, không ai đem Lê Họa ra bàn tán, Trác Dực Đình nói được vài câu liền đem lực chú ý dời lên người Lê Họa, xác nhận xem cô có hay không thích ứng. Trang Chu ngồi bên cạnh Lộ Thiểu Hành, ánh mắt mang theo ý cười đánh giá Lê Họa "Thật muốn quản!" Lời này vừa đúng chỉ Lộ Thiểu Hành nghe thấy, Lộ Thiểu Hành liền híp mắt "Cậu cảm thấy ta có thể quản
được sao?" "Nghe nói cha mẹ Dực Đình tìm cậu." Trang Chu mờ ám cười. "Cha mẹ hắn nói còn không được, chẳng lẽ ta nói được sao?" Lộ Thiểu Hành không chút cảm giác có gì
khác thường, liền cầm ly uống rượu, "Hơn nữa, cậu không nhìn thấy cậu ta xem cô gái đó như bảo bối sao?" "Chính là thấy như vậy nên mới khó nói." "Khó, vậy đừng nói." Lộ Thiểu Hành nằm trên ghế salon.

Tại thời điểm Lộ Thiểu Hành theo mọi người cùng nhau đùa giỡn, Trang Chu rời đi chỗ khác, Trác Dực Đình nhanh chóng ngồi sang đây. "Rắc rối xử lý không khó khăn chứ?" Trác Dực Đình mang theo ý cười, "Dù sao nhìn không ra bộ dạng cậu cam chịu." "Như cậu thấy, thật đáng tiếc?" Lộ Thiểu Hành cầm một ly rượu đặt vào trong tay Trác Dực Đình, bản thân cũng cầm lấy một ly, ý bảo cùng nhau một hơi
uống sạch, "Cũng đáng tiếc đi, lần này không để cậu vui sướng khi nhìn người khác gặp hoạ rồi ." Trác Dực Đình cười thành tiếng, cũng không quên lấy tay dùng sức vỗ vào tay Lộ Thiểu Hành, "Đúng thật là nghĩ muốn vui sướng khi thấy người khác gặp họa, tiếc là cậu không chịu cho chúng ta một cơ hội để thưởng thức." "Nói không chừng ngày nào đó cơ hội sẽ đến, dù sao làm người thì ai cũng sẽ có lúc xui xẻo mà, kế tiếp có thể là ta." Lộ Thiểu Hành lơ đễnh trả lời, trong ánh mắt lộ vẻ bất cần." Trác Dực Đình đánh giá anh hồi lâu, "Thật muốn nhìn thấy thời điểm cậu nghiêm túc là bộ dạng thế nào."

Lộ Thiểu Hành kinh ngạc liếc hắn một cái, "Cậu không cảm thấy, tôi vẫn luôn nghiên túc sao?" Hai người nói xong lại nở nụ cười. Trác Dực Đình ngồi lại đây vì biết trong lòng Lộ Thiểu
Hành có chuyện muốn nói với mình. Cũng đã tính sẵn cách đối phó, nhưng thế nào Lộ Thiểu Hành tuyệt nhiên cũng không mở miệng nhắc đến nửa chữ về chuyện đó, điều này làm anh có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng xem như may mắn. Anh nhìn Lê Họa, liền nở ra một nụ cười. Lộ Thiểu Hành không chút để ý đảo qua ánh mắt trao đổi giữa hai người, sắc mặt u ám không rõ. Cùng thời điểm Lê Họa lên tiếng "Thật thất lễ, tôi đi toa-let một chút", những người phụ nữ ngay từ đầu đối với cô chỉ có ý tò mò, cũng không dự định muốn làm khó dễ cô, liền cười gật đầu. Lê Họa cũng không thích loại hoàn cảnh này, nhưng
Trác Dực Đình lại muốn đưa cô đến, hiển nhiên cũng có nguyên nhân của anh, vì thế cô cũng sẽ không hỏi
nhiều. Hơn nữa anh nguyện ý đưa cô đi giới thiệu bạn bè của anh, theo một góc độ nào đó cô đối với anh rất quan trọng, trước mắt anh đối với cô như vậy chưa biết là tốt hay xấu. Cô vào toilet quan sát sắc mặt mình một chút, lấy ra đồ trang điểm, dậm lại một chút phấn. Lấy ra bao thuốc lá, nghĩ đi nghĩ lại, lại cất gói thuốc vào. Hút thuốc, mùi thuốc lá ám vào người rất lâu mới phai đi.

Nhìn lại mình trong gương, trang điểm khéo léo, quần áo tinh xảo, cũng giống con nhà xuất thân từ hào môn, nghĩ vậy không khỏi chế nhạo chính mình. Xem bản thân trong gương, cảm thấy cứ như là thể xác không có linh hồn, rất khó chịu. Tô lại chút son, rồi bước ra ngoài. Nhưng mới đi được vài bước, liền bị một màn trước mặt dọa đến, dừng bước chân. Cách đó không xa Lộ Thiểu Hành hai tay ôm ngực, gương mặt mang theo ý cười, hoàn cảnh này cứ như là cô và anh là bạn tốt nhiều năm lâu rồi không gặp. Cô đi qua, Lộ Thiểu Hành đưa tay ngăn lại, đem cô kẹp ở giữa anh và bức tường, cúi đầu nhìn cô cười. Cô ngẩng đầu liền liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh, tim đập mạnh, nhất thời cái gì cũng không nói ra.

Lộ Thiểu Hành nhìn cô hồi lâu "Xin lỗi, nhận lầm người." Anh buông cô ra, lập tức xoay người rời đi, giống
như chưa hề xuất hiện. Lê Họa nhìn theo bóng lưng anh, hai tay siết chặt
thành nắm, quên cả đau đớn. Một người lợi hại là người trong mọi hoàn cảnh không bao giờ biểu thị cảm xúc ra bên ngoài, ngược lại càng làm cho đối thủ khẩn trương hoản loạn trong
lòng, có lẽ ngay từ đầu cô đã thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net