Chương 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch truyện: Hội những người thích truyện của tác giả Lục Xu

Chương 4.1

Tô Nhứ là một người không nói hai lời, nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thay đổi được suy nghĩ trong đầu cô, cô quả thật có ý nghĩ muốn tìm đến cái chết. Lê Họa cũng không khuyên ngăn Tô Nhứ, chỉ xin ông chủ "Mị Lực" nghỉ vài ngày , ở nhà chiếu cố Tô Nhứ. Các cô vẫn chưa đi bệnh viện, Tô Nhứ mua sẵn thuốc, dứt khoát mua thật nhiều, chọn loại tốt nhất.

Nhưng càng về sau, Tô Nhứ lại xuất hiện triệu chứng hư thoát, Tô Nhứ cầm lấy tay Lê Họa hung hăn lớn
tiếng nói: " Lần sau lão nương còn làm chuyện ngu xuẩn cậu nhớ nhắc lại chuyện này." Lê Họa không hiểu Tô Nhứ nói "chuyện ngu xuẩn" là chỉ chuyện gì, cũng có thể là chuyện mang thai. Tô Nhứ không thích con nít, chuyện này Lê Họa rất rõ. "Cậu về lần này, anh ta biết không?" Lê Họa dè dặt hỏi thăm. Tô Nhứ đang nằm trên giường, nhìn vào trong ánh mắt cô không thể đoán ra được cô đang nghĩ gì, phụ nữ như vậy đôi khi cũng dễ dãi, nhưng cũng rất phiền toái, rất nhiều đàn ông lại thích chinh phục những người phụ nữ như vậy, cũng có số đông lại không có tính nhẫn nại mà đi chinh phục. Sắc mặt Tô Nhứ bây giờ trắng bệch, làm Lê Họa có chút lo lắng, rất muốn đưa cô đi bệnh viện kiểm tra cẩn thận một chút, thuốc phá thai dù sau cũng rất không tốt đối với cơ thể phụ nữ, nếu không ra hết cần phải đi phẫu thuật sạch sẽ, may mắn Tô Nhứ không gặp tình huống đó,
có điều ảnh hưởng cũng không nhỏ, cần phải nghỉ ngơi vài ngày. "Không." Tô Nhứ bình thản lên tiếng, "Anh ta cũng không nhớ tới tớ đâu." Trong mắt Tô Nhứ không chút dao động, tựa hồ không quá để ý đến kết quả này. Lê Họa có nấu chút cháo, lúc này cũng đã nguội bớt, bưng lên đút từng muỗng cho Tô Nhứ ăn. "Cậu rất tốt, ai cưới được cậu nhất định là rất có phúc." Tô Nhứ cũng không biết cảm thán cái gì chỉ lãnh đạm cười, ăn xong một miếng cháo rồi lại cắn chặt thìa giở tính trẻ con. "Lần trước, tớ hình như nhìn thấy anh ta..." Lê Họa cũng không rõ lắm, chính là lúc đi qua hành lang "Vũ
Mỹ" chỉ vô ý nhìn thoáng qua, cũng không chắc chắn lắm. "À" Tô Nhứ buông bát, duỗi thẳng người, "Chắc đi
kiếm mỹ nữ ôm ấp!" Nói xong bản thân như không để ý cười thành tiếng,
Lê Họa trầm mặc "Ngày mai tớ về nhà." "Gấp vậy sao?" Tô Nhứ gật đầu, "Tớ là không mời mà đến, nhưng
cậu biết đấy, tính tớ trước giờ rất tùy ý." Nói xong cô kéo chăn đắp kín mặt,

Lê Họa quan sát Tô Nhứ một lát, sau đó mới yên tâm tắt đèn ra ngoài. Nhà trọ này, cũng không phải Lê Họa thuê, mà của Tô Nhứ mua. Lúc trước Lê Họa thuê lại nơi này, đến ngày thứ hai Tô Nhứ tìm chủ nhà cũng không biết tốn bao nhiêu tiền mua lại, làm vậy là để Lê Họa có thể sống thoải mái hơn. Ở thành phố này, trôi nổi lâu, sẽ
nhớ cảm giác gia đình. Không phải nhớ cha mẹ hay người thân, chỉ là mong muốn có được một nơi ở ổn
định, không cần lo lắng phải chuyển nhà. Lúc cô muốn bỏ tiền ra thuê nơi này, lần đầu tiên Tô Nhứ cùng cô ầm ỹ. Ban đầu cũng không có bao nhiêu tiền, còn muốn vì tôn nghiêm cậy mạnh làm cái gì. Tô Như nói trước mặt cô ấy, cô không cần cậy mạnh, cũng không cần giả vờ cho cô ấy thấy, "Tớ so với cậu xấu xí vạn lần, nhưng cậu đâu ghét bỏ tớ, tớ thế nào lại
không biết xấu hổ mà đi ghét bỏ cậu." Đêm đen. Gió lạnh thấu xương. Lê Họa đứng trên ban công, gió đêm luôn như vậy khinh người quá đáng, nhưng cô thích đối nghịch với gió. Tóc cô bị gió thổi tán loạn, cô có thể tưởng tượng chút nữa khi dùng lược chãi đầu sẽ rơi xuống không ít tóc. Cũng không để tâm, có cái gì tốt để ý. Chính là tại một đêm như hôm nay, cô tan học vừa về đến nhà, không tình nguyện chứng kiến được một
màn, cha và mẹ đang đàm phán. Ngồi trên sofa còn có một người phụ nữ xinh đẹp, Lê Họa thật không muốn thừa nhận, người phụ nữ kia quả thật so với mẹ đẹp hơn trẻ tuổi hơn.

.Trên bàn, còn có giấy thỏa thuận li hôn. Cô cực kì hối hận, vì sao không chọn thời điểm thích hợp hơn để về nhà. Vốn cô muốn cho cha mẹ một
bất ngờ, nhưng thật không ngờ bọn họ lại cho cô một cái kinh hách. Trước kia cảm thấy những chuyện thế
này sẽ không phát sinh trên người cô, thế nhưng vẫn xảy ra, hơn nữa lại xảy ra trước mắt cô. Cô nhìn mẹ mình ngồi ở chỗ kia, tóc có chút loạn,
quần áo cũng có chút không thích hợp. Mẹ cô cả đời này chỉ làm hiền thê ích mẫu giúp chồng dạy con, cả đời chỉ biết lo cho gia đình, hiện tại còn lại gì, mất đi tuổi xuân dung nhan hao gầy, trong mắt mọi người là một bà chủ gia đình gắn với danh xưng 'Hoàng mặt bà (Thiếu phụ lớn tuổi có chồng)' Không như người phụ nữ ngồi ở chỗ kia, cả vú lấp miệng em, vênh váo hung hăng, khí thế cũng đã áp
đảo mẹ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net