Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
- Namiko, tới con.

- Hả ? À vâng...

Namiko hoàn hồn, thoát ra khỏi mớ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

Nhìn qua, thấy vẻ mặt của anh trai khó chịu liền đoán được kết quả.

Sẽ lại là một chuỗi thua liên tiếp của hai anh em cô đây... Haizz...

.

Sau khi kiểm tra mặt vợt, Namiko dồi trái banh tennis trong tay, sau đó thực hiện phát bóng.

Nếu là người thường sẽ thấy đây chỉ là một cú phát bóng bình thường, nhưng đối với dân chuyên như Ryoma hay Nanjiro thì sẽ biết nó chẳng hề bình thuờng.

Tốc độ phát bóng rất nhanh, hơn nữa lực lại rất mạnh.

Nếu không phải sức của Nanijiro tốt thì cũng đã bị lực đánh này đánh bay vợt.

"Vút"

Nanjiro đánh trả, banh vụt ngang qua mặt lưới.

Namiko xoay người, lấy chân phải làm trụ, vung mạnh vợt vào banh trước khi nó rớt xuống sân.

- Ồ, xoay người để làm lực đánh mạnh hơn sao ? Con thông minh hơn rồi đấy Namiko. - Nanjiro hơi bất ngờ, nhưng rồi liền nhoẻn miệng cười, đánh banh qua cho cô.

- Hứ ! Mada mada dane. - Namiko bĩu môi, đánh trả lại.

- Mada mada dana.

Vừa dứt câu, Namiko đã thấy banh nằm lăn lốc trên sân, ngay phần biên trái của cô, còn cô thì vẫn đang ở bên phải.

- Tiếp tục nào. - Cô cầm banh lên, phát bóng.

...

" Hộc... hộc... "

Namiko và Ryoma thở hổn hển vì mệt, cả hai ai nấy đều dính lấm lem bùn đất trên người.

- Yah ! Lại không được nữa rồi !! - Namiko hét to cho thoả mãn cơn giận.

Cô ngồi dậy, đưa tay lấy chai nước trên bàn mà mẹ Rinko chuẩn bị.

Ryoma cũng lười biếng đứng lên

- Hai đứa dần tiến bộ rồi đấy, nhưng vẫn phải luyện tập thêm. - Ba Nanjiro từ xa đi tới, vác cây vợt của mình trên vai.

Nhìn hai đứa con mình, ông cũng thầm công nhận

Bọn nhóc thế mà đã có thể đánh trả được những cú bỏ nhỏ và lốp bất ngờ của ông rồi...

Nhưng mà...

- Tụi con biết mà. - Ryoma không thèm đếm xỉa gì tới người kia nữa, trực tiếp lấy vợt bỏ lên phòng

- Nè, ta là ba con đấy !! - Ai kia bị " ăn bơ " liền la toáng lên

.... Nhưng bọn này quá là ngạo kiều !!!...

- Mada mada dane.

- #(#'#?#)₫&:#&

Namiko đứng một bên che mặt thở dài.

Lúc nào cũng vậy hết...

Thôi thì ...ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách !

Nghĩ là làm, trong lúc hai người nào đó càng đang cãi nhau, cô cầm vợt chạy lên phòng từ lúc nào không hay.
...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net