Chương 147 : Chơi đùa đến choáng váng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Meoxuxu

Khúc Mịch sau khi nhìn thấy Lục La sống chết nói mình là Kim Chí Thành, không khỏi cười lạnh. Anh nhìn chằm chằm Lục La không nói câu nào, đột nhiên đứng dậy, nhấc chân đạp đến chỗ Lục La. Lục La phản ứng vô cùng nhanh, mau chóng nâng chân lên né tránh.

Không nghĩ tới Khúc Mịch ôm lấy cổ chân hắn, tay kia cởi giày của hắn. Lục La giãy dụa, mọi người nhất thời nhìn thấy manh mối.

Chỉ thấy khi hắn nhón chân lên, hai chân hơn kém không sai biệt quá lớn, tựa như một người phụ nữ đi giày cao gót vậy.

Lưu Tuấn nhặt giày lên, ở bên trong lấy ra được một cái độn giày, khoảng năm centimet!

Mắt thấy mình bị lộ, Lục La vẫn cắn chết không thừa nhận, "Tôi vẫn ngại mình không đủ cao, từ bé đến giờ liền độn thêm. Đội trưởng Khúc, như vậy sẽ không phạm pháp chứ?"

"Chiều cao của con người, cân nặng, thậm chí là tiếng nói đều bởi vì một nguyên nhân nào đó mà thay đổi, nhưng mà thói quen theo thời gian trưởng thành cùng hoạt động hàng ngày cũng rất khó thay đổi. Anh cùng Kim Chí Thành tuy rằng là song sinh cùng trứng, bề ngoài hoàn toàn giống nhau, nhưng bởi vì hoàn cảnh cuộc sống, tiếp nhận giáo dục, tiếp xúc con người khác nhau, bên trong cũng sẽ khác nhau.

Khởi điểm Kim Chí Thành kém hơn so với anh, nhưng là sau đó anh ta nhận được sự giáo dục rất tốt, đối nhân xử thế, lời nói cử chỉ, cũng không giống với đầu đường xó chợ. Anh có ngụy trang vẻ ngoài như thế nào, cũng không che dấu được bản chất dung tục. Nhìn anh ăn mì, ăn cay cũng có thể nhìn ra được." Lời nói Khúc Mịch làm cho sắc mặt Lục La biến sắc, dường như bị chọc vào chỗ đau.

Chẳng qua, sắc mặt anh ta nhanh chóng khôi phục bình thường, đi lại giày rồi ngồi xuống, "Đội trưởng Khúc, anh có chứng vọng tưởng không vậy. Tôi chính là Kim Chí Thành, anh không thể bức cung! Tôi không phạm tội, anh không có quyền lợi bắt tôi."

"Anh cảm thấy tôi không có chứng cứ?" Ánh mắt Khúc Mịch nhìn anh ta tự như xem tên hề nhảy nhót, "Anh xem cái này là gì?"

Khúc Mịch mở máy tính, bên trong có email Lưu Tuấn gửi về. Lục La chỉ nhìn lướt qua liền xanh cả mặt, muốn che dấu cũng không được.

Đây là khi nào gửi đến? Dĩ Nhu nhịn không được ghé đầu qua xem, bên trên là hai ca bệnh khác nhau. Đều là chữ Thái, chẳng qua có thể nhìn ra là, một là của Kim Chí Thành, một là của Lục La. Hai ca bệnh xếp song song, có chút được đánh dấu đỏ, hẳn là chỗ so sánh khác nhau.

"Tôi nghĩ đại khái anh cũng không nhìn kỹ ca bệnh của mình, vậy tôi giải thích cho anh một chút." Khúc Mịch cũng ngồi xuống.

"Kim Chí Thành làm vài lần phẫu thuật, chính là phẫu thuật bộ phận sinh dục bên trong, bỏ đi tử cung cùng buồng trứng, nói cách khác bề ngoài anh ta là một người đàn ông, nhưng bên trong lại là một phụ nữ! Anh ta làm phẫu thuật bỏ đi phần nữ tính, làm cho mình biến thành một người đàn ông!

Lục La cũng làm vài lần giải phẫu, cũng là bộ phận sinh dục, từ chỉnh hình yết hầu, nói cách khác, bề ngoài anh ta là một phụ nữ, nhưng bên trong lại là một người đàn ông! Anh phẫu thuật bỏ đi phần nữ tính, để cho mình biến thành một người đàn ông chân chính!"

Khúc Mịch còn có thể đọc được chữ Thái, điều này làm cho tất cả mọi người lặp bắp kinh hãi. Dáng vẻ tốt, là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực chuyên nghiệp, còn có thể biết nhiều ngôn ngữ, đây còn để cho những người đàn ông khác sống nữa không chứ!

"Bên trên này có một thuật ngữ chuyên ngành, căn cứ vào quyết định sau khi giải phẫu, nguyên tắc thứ nhất là nhiễm sắc thể, nguyên tắc thứ hai là ý nguyện cá nhận." Khúc Mịch chỉ vào vài câu giống nhau trên bệnh án, "Tôi nghĩ trước khi phẫu thuật, bác sĩ khẳng định đã giải thích với các anh."

Sắc mặt Lục La tái nhợt, Khúc Mịch nói tiếp: "Nhiễm sắc thể của Kim Chí Thành thuộc loại nữ tính, nhưng anh ta đem mình biến thành đàn ông; nhiễm sắc thể của Lục La thuộc loại nam tính, anh thuận theo tự nhiên yêu cầu mình biến thành đàn ông. Lấy kỹ thuật hiện đại bây của khoa học, sẽ không thể thay đổi trình tự của nhiễm sắc thể. Các người cùng là đàn ông, nhưng lại thuộc về hai loại khác nhau! Nếu hiện tại tiến hành xét nghiệm nhiễm sắc thể của anh, anh cảm thấy kết quả sẽ là gì?"

Hắn nghe đến đó, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Mới vừa rồi hoàn toàn không thấy sợ hãi, hiện tại cứ như bóng cao su xì hơi.

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, đồng nghiệp khoa pháp chứng cầm một phần báo cáo tiến vào. Khúc Mịch tiếp nhận, không thèm nhìn tới người trên bàn.

"Lục La, anh xem đi?"

Hắn không lấy đi báo cáo, mà tuyệt vọng ôm lấy đầu, cơ thể run rẩy giống như lá cây mùa thu.

"Căn cứ vào dấu giày phát hiện ở hiện trường, chứng thật người sát hại một nhà Đồng Huy và vợ chồng Kim Hâm là anh! Hơn nữa buổi sáng ngộ sát Đồng Huy ngày đó, có người thấy các người vì chuyện phân chó mà tranh chấp. Dáng vẻ giống Kim Chí Thành, giọng nói lại khàn khàn, người kia chính là anh---Lục La! Bởi vì phẫu thuật làm yết hầu đụng tới dây thanh quản, giọng nói của anh mới trở nên khàn khàn như vậy.

Mười lăm năm trước, anh giết vợ chồng hai người nhà họ Tằng, trộm lấy chỗ trang sức cùng tiền mặt. Vốn anh muốn đi Hàn Quốc, nhưng sau lại không biết vì cái gì mà đi Thái Lan. Trải qua kiểm tra, anh phát hiện mình bên trong là một người đàn ông, mà anh cũng bắt đầu phát hiện mình thích làm đàn ông hơn, cho nên mới bắt đầu bắt tay làm phẫu thuật. Tôi thật sự cảm thấy hứng thú, quyết định gì khiến anh đi Thái Lan vậy?"

Khúc Mịch không khó phỏng đoán ra động cơ giết người, nhưng Lục La quyết định đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ, thế nào lại đi Thái Lan chuyển giới đây? Điểm này làm cho Khúc Mịch rất kỳ quái.

Lục La giờ mới phát giác, đã đến đồn cảnh sát chỉ sợ cuối cùng không trở về được!

"Có thế để anh làm ra quyết định kinh người như vậy, tôi đoán, hẳn là anh đã yêu một người phụ nữ----Diệp Hồng." Lời nói Khúc Mịch làm hắn ta ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt hắn hoảng sợ, ánh mắt nhìn Khúc Mịch có chút e ngại.

Hai mươi năm trước, hắn đến Giang Nam tìm cha mẹ ruột. Trên người hắn không có tiền, mỗi ngày chỉ ăn chút cơm, buổi tối sẽ ngủ dưới ghế dựa ở gầm cầu quảng trường. Cuối cùng, hắn ta ngay cả một đồng tiền cũng không có, một người đứng trên đường người đến người đi không biết phải làm sao.

Lúc ấy Diệp Hồng đi qua đó, đem mười đồng tiền cho hắn. Bạn học đi cùng với Diệp Hồng không hiểu nổi hành vi của cô ta, lúc ấy Diệp Hồng nói một câu, làm cho hắn cả đời khó quên.

"Anh ta không giống mấy người ăn xin, hẳn là có việc khó nói. Tôi biết cảm giác này, muốn giúp anh ta một phen."

Lục La nghe xong rất cảm động, Diệp Hồng lại nói với anh ta: "Dáng vẻ anh vừa cao vừa to, làm sao không thể kiếm nổi tiền? Tôi là một đứa con gái còn không sợ số kiếp, anh một người đàn ông càng không thể thỏa hiệp! Tôi trên đường đi ngang qua, thấy một nhà ăn có thuê nhân viên rửa bát, cho ăn ở, anh đi thử xem xem."

Lục La thế mới biết Diệp Hồng đem mình coi thành một đứa con trai, kỳ thật không ít người hỏi anh ta có phải nhận sai giới tính rồi không, chính hắn cũng thích chơi với bọn con trai.

Từ một khắc ấy, hắn hy vọng mình có thể là đàn ông, hy vọng biến thành người có tiền, bảo vệ cô gái nhìn mềm yếu nhưng lại kiên cường kia!

Chuyện này hắn chưa bao giờ nói với bất luận kẻ nào, kể cả Diệp Hồng, Khúc Mịch làm sao mà biết được?

"Xem ra tôi đoán đúng rồi!" Lục La là một người bụng dạ nham hiểm lại còn vặn vẹo, nhưng hắn cũng không phải người giỏi che giấu, vẻ mặt của hắn, phản ứng cho Khúc Mịch biết đáp án.

"Vương Nhân Phủ." Đột nhiên Khúc Mịch kêu, "Dẫn người bắt Diệp Hồng về đây!"

"Anh không được động đến cô ấy!" Lục La đột nhiên giống như phát điên mà đứng lên, vỗ bàn kêu.

Lục Ly làm sao không nghe được lời hắn, xoay người đi qua. Hắn ta định trốn ra, bị Mạnh Triết và Hách Minh đứng ở cửa chặn lại.

"Anh cho rằng đây là nơi nào?" Mạnh Triết dùng sức đấm vào bụng hắn, đau đến nỗi hắn trợn mắt ôm lấy bụng, không hề giãy dụa.

Hắn ôm bụng run rẩy mà đứng lên, nhìn Khúc Mịch nói: "Tất cả mọi chuyện đều là tôi làm, không liên quan đến Diệp Hồng! Tôi nguyện ý nhận tội, tôi sẽ khai hết!"

"Anh yên tâm, hiện tại là xã hội văn minh, sẽ không liên lụy người ngoài." Khúc Mịch để hắn ta ngồi xuống lần nữa, lại để cho ngươi đưa một cốc nước đến.

Nghĩ đến là một chuyện cũ, phải nghe một hồi!

Cố Thành bật bút ghi âm lên, ghi chép bên cạnh. Dĩ Nhu cũng nghe thấy , vẻ mặt trở nên ngưng trọng, tuy rằng trước đó đã chuẩn bị trong lòng, đến lúc này khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, có chút bi phẫn, có chút oán hận.

Lục La ngồi xuống, sửa sang lại mình, kể đến lần đầu tiên hắn gặp Diệp Hồng.

Giống như trong ngôn tình, hắn tự nhận là một con người cục cằn. Muốn phấn đấu trở thành giàu có, sau đó cưới cô gái trong mộng của mình.

"Anh không có đi làm nhân viên ở quán ăn, mà đi cướp bóc, Diệp Hồng biết chuyện này không?" Vấn đề Khúc Mịch đưa ra làm cho sắc mặt Dĩ Nhu thay đổi.

Cô luôn khắc chế tâm trạng của mình, càng không ngừng nói cho mình rằng, đây là phòng thẩm vấn của cảnh sát, mình chỉ có thể ngồi nghe, không thể nói ra những lời liên quan làm ảnh hưởng đến!

Cô muốn đi ra ngoài, không dám tự mình nghe đến quá trình sát hại cha mẹ. Nhưng cô lại bắt buộc chính mình lưu lại, muốn nghe rõ tình cụ thể và kỹ càng cha mẹ mình bị giết hại.

Khúc Mịch quay đầu nhìn cô một cái, đem cốc nước đưa qua. Cô cầm lấy uống một ngụm, tâm tình hơi bình phục một chút.

"Không, tôi đi làm công." Lục La phản bác, "Tôi tìm được cái quán ăn đó, xin làm rửa bát ở đó. Nhưng bà chủ tính tình rất nóng nảy, rửa chậm, làm vỡ bát, liền sẽ mắng chửi người. Mỗi ngày còn phải làm xong mới được ăn cơm, có đôi khi đói đến không còn sức lực, ngồi xổm lâu đứng lên đầu rất choáng váng.

Làm được hơn nửa tháng, tôi thật sự chịu không nổi, cãi nhau với bà chủ, một trận này đến tiền lương cũng không nhận được mà rời đi. Tôi nghĩ đến lời Diệp Hồng nói cho tôi, trong lòng đầy mất mát, buồn rầu lại chán nản. Tôi nghĩ muốn kiếm nhiều tiền, báo đáp cô ấy, đối với tôi lúc ấy ngay cả tiền ăn cơm cũng không có.

Tôi đi lang thang trên đường, thấy có người mua lạp xưởng cho chó, cảm thấy cuộc đời mình thật bi ai, còn không bằng một con chó! Hơn nữa người đó thật đúng là đáng giận, không cho người ăn lại còn cho chó! Tôi thấy ông ấy ăn mặc tốt, liền theo dõi ông ta đến nhà."

"Anh kể rõ tình tiết lúc đó, không được bỏ sót một chuyện gì." Khúc Mịch biết người hắn nói chính là cha của Dĩ Nhu.

"Lâu như vậy, ai còn nhớ rõ ràng?" Nhìn biểu tình hắn dường như thật không nhớ rõ, "Tôi chỉ biết đó là lần đầu tiên giết người, kỳ thật rất đơn giản. Tôi theo dõi ông ta về đến cửa nhà, thuận tay cầm lấy một cây gậy trong vườn nhà ông ta, đi vào liền đập loạn. Trong phòng ngủ có động tĩnh, tôi lại vọt vào, thấy người liền đánh.

Lúc sau, tôi lấy đi mấy thứ đồ đáng giá và tiền mặt trong nhà đó đi. Gia đình kia rất có tiền, chỉ đồ trang sức bán đi cũng hơn hai vạn, hơn nữa tiền mặt cũng hơn ba vạn đồng. Có tiền, tôi đi tìm Diệp Hồng. Tôi nhớ rõ đồng phục cô ấy mặc, tìm được trường học của cô ấy, ở cửa nhìn cô ấy vài ngày.

Tôi thấy cô ấy bị một tên con trai dây dưa, liền chạy qua giải vây cho cô ấy. Cô ấy đã không nhớ tôi, nói cảm ơn liền đi. Tôi cảm thấy rất mất mát, không biết nên hình dung cảm giác trong lòng như thế nào. Tôi nghĩ phải thời thời khắc khắc ở bên cô ấy, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy. Ngẫu nhiên xem TV, tôi biết Thái Lan có phẫu thuật chuyển giới, tôi đưa ra một quyết định đến cả mình cũng kinh ngạc!"

Nghe thấy hắn nói việc giết hại cha mẹ mình một cách qua loa như vậy, Dĩ Nhu cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Hắn đem việc giết người bình thản giống như ăn cơm, hoàn toàn không lo lắng cảm tụ của người nhà người bị hại. Bởi vì hắn nhất thời tham lam, hủy diệt một gia đình hạnh phúc, thay đổi cuộc đời người khác! Hắn sao có thể làm như không có việc gì, thản nhiên như vậy?

"Bụp!" Khúc Mịch đứng lên, một quyền đánh qua, chỉ thấy mũi Lục La nở hoa.

"Đội trưởng Khúc, anh không đáng vì tên khốn này mà phạm sai lầm." Lục Ly vội vàng khuyên giải, "Hắn sẽ phải chịu hình phạt của pháp luật."

"Pháp luật đại biểu cho nhân dân, bảo vệ lợi ích cho người bị hại. Tôi là đại biểu là người nhà của người bị hại, bảo vệ bạn gái tôi. Không giống nhau!" Khúc Mịch không e dè mà nói, lại vung quyền qua.

Lục La đột nhiên bị anh đánh một quyền thật mạnh, ngoài đau ra còn có chút sợ hãi. Làm sao cảnh sát có thể đánh phạm nhân? Lục La lúc nhỏ, thường xuyên vào đồn công an, tiếp xúc với cảnh sát rất nhiều lần. Theo ngay từ đầu hơi sợ sệt, đến sau lại càng táo tợn, hắn biết chiêu phá án của cảnh sát. Đơn giản chỉ dùng để lừa gạt , sau đó hù dọa, cuối cùng không có chứng cứ rõ ràng sẽ thả người.

Khi vừa vào anh ta ôm ý nghĩ như vậy. Cũng không nghĩ đến Khúc Mịch có chứng cứ rõ ràng, hắn muốn chối cãi cũng không được! Vì không để liên lụy Diệp Hồng, hắn đành phải khai.

Càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, Khúc Mịch thế nhưng lại động thủ đánh người, còn rất ngoan độc. Một quyền này lúc đánh trúng mũi hắn, hắn đau đến thiếu chút nữa rớt nước mắt. Máu mũi rơi lên trên bàn, nhìn thấy mà ghê người.

Hắn vừa định muốn đứng lên, không nghĩ tới Khúc Mịch lại đánh thêm quyền nữa. Cú đánh này rơi vào hàm dưới của hắn, không tránh nổi, chỉ cảm thấy xương cốt sắp vỡ nát, miệng tanh mặn.

"Phụt!" Hắn phun ra một búng máu, bên trong còn có hai cái răng.

"Anh tại sao lại đánh người? Tôi muốn kiện anh, kiện anh không làm được cảnh sát, kiện anh vào tù!" Lục La sớm đã không còn là thanh niên nghèo khổ và chán nản kia nữa, hiện tại hắn là con người có giá trị. Tuy rằng tài sản này không hẳn thuộc về hắn, nhưng Kim Phẩm Nguyên và đứa nhỏ trong bụng Diệp Hồng đều là con hắn. Hắn là người nhà họ Kim!

Nhìn thấy hắn kiêu ngạo như vậy, Lục Ly âm thầm lắc đầu, lui ra phía sau vài bước không hề có ý định ngăn cản Khúc Mịch. Tiểu tử này giết người nhiều như vậy, đến cuối cùng nửa điểm hối cải cũng không có, xứng đáng bị đánh!

Quả nhiên, Khúc Mịch căn bản không thèm để ý đến lời hắn nói, thoải mái đánh qua. Thẳng cho đến khi hắn không đánh trả được, mặt mũi bầm dập không nhìn ra vẻ vốn có.

Mọi người lần đầu tiên thấy Khúc Mịch động tay, một đám đều xem ra. Quyền thẳng, đánh móc hàm, liên hoàn quyền, đây rõ ràng là lão luyện!

Ai cũng không dám tiến lên ngăn cản, Dĩ Nhu thấy thế sợ nháo đến chết người, nói câu "Bỏ đi. Đừng làm bẩn tay anh!". Khúc Mịch nghe xong lúc này mới dừng tay, lấy ra một cái khăn lau tay, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt.

"Anh.............Tôi......Tôi muốn nghiệm thương....." Lục La nói xong liền cảm thấy cả người đều đau, còn không biết đau ở đâu.

"Nghiệm thương?" Khúc Mịch hừ lạnh một tiếng, đặt tay lên bàn, "Đánh cảnh sát là tội lớn, biết không?"

Đánh cảnh sát? Hắn không hiểu nhìn Khúc Mịch.

Chỉ thấy Khúc Mịch chỉ vào một khối bầm tím trên mu bàn tay, "Đúng, vết thương!"

Mẹ nó! Còn không lý lẽ nói, đó là khi anh ta đánh người bị trầy da có được không? Đối với vết thương của mình, anh ta thế nhưng nói bị đánh, không biết xấu hổ sao?

Tôi chính là không biết xấu hổ đấy, anh có thể làm gì? Khúc Mịch nhàn nhã gõ bàn, quét qua một vòng đoàn người, hỏi: "Ai thấy tôi đánh anh ta?"

"Không ai thấy!" Trăm miệng một lời.

"Ai thấy anh ta đánh cảnh sát?"

"Đều thấy!" Lại trăm miệng một lời!

Mẹ nó, này không phải là trợn mắt nói dối sao? Cảnh sát còn không biết xấu hổ? Lục La nổi giận, cảm thấy thế giới này không có chỗ nói lỹ lẽ!

"Các người.... Hừ hừ, các người không thể nói như vậy!" Lục La khóc không ra nước mắt, thật con mẹ nó đau! Người này, có đôi khi không sợ chết, chỉ sợ nhục nhã!

"Phân rõ phải trái? Khi anh giết người có phân rõ phải trai với người bị hại không?" Lục Ly lớn tiếng mắng, "Tiểu tử, anh không chỉ có đánh cảnh sát, còn tấn công! Tôi nói cho anh biết, tội tấn công có thể bắn chết tại chỗ. Chẳng qua chúng tôi cũng không phải tội phạm giết người, sẽ không cố ý giết người."

Lục La biết anh ta chỉ hù dọa hắn, hắn không tin cảnh sát vô duyên vô cớ sẽ dám nổ súng giết người. Giết người cũng phải có tâm lý vững vàng, không phải ai cũng có thể làm.

"Chẳng qua." Lục Ly xoay người, lấy một khẩu súng để trên bàn, "Trong quá trình thẩm vấn anh còn muốn đào tẩu, còn tập kích cảnh sát.Trong quá trình đuổi bắt chúng tôi làm bị thương cánh tay của anh, chân và vân vân, đều trong phạm vi bình thường. Không biết cảm giác viên đạn này xuyên qua xương sẽ là gì? Nếu gọi xe cứu thương muộn, có thể đau đến ngất xỉu hay không?"

Giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất! Từ lần đầu tiên giết người hắn liền ôm tâm tình này qua ngày. Dù sao mình cũng trốn không thoát số mệnh bị bắn chết, còn không bằng chết gọn gàng, miễn cho bọn họ tra tấn!

Nghĩ đến đây, hắn thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, đột nhiên cầm lấy súng trên bàn.

"Dù sao tôi chỉ có thể chết một lần, cầm thêm cái đêm lưng cũng đáng!" Hắn dùng súng chỉ vào Khúc Mịch, trên mặt xuất hiện vẻ dữ tợn.

"Anh muốn làm gì?" Sắc mặt Dĩ Nhu thay đổi, muốn tiến lên.

"Tất cả đừng nhúc nhích!" Khẩu súng hắn đặt lên huyệt thái dương của Khúc Mịch, "Ai còn dám động một chút tôi liền nổ súng giết anh ta rồi tự sát!"

Dĩ Nhu sợ tới mức không dám cử động, những người khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Vừa rồi đánh tôi? Anh là đội trưởng đội cảnh sát liền kiêu ngạo? Tin hay không tôi đánh gãy tay chân anh, sau đó mới đưa anh sang Tây Thiên?" Dường như hắn mất đi lý trí, ngay cả ánh mắt cũng có sự điên cuồng.

Nếu tiếp tục kích thích hắn, hiển nhiên là hành vi ngu xuẩn nhất.

"Không tin!" Khúc Mịch dáng vẻ không tin, anh vẫn bảo trì tư thế ngồi như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái.

"Ông đây......"

"Câm miệng!" Dĩ Nhu hô to một tiếng, thấy Lục La trừng mắt vội vàng giải thích, "Tôi là quát Khúc Mịch, không phải anh. Anh nhất định phải bình tĩnh, đừng nóng giận! Anh có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng, chỉ cần anh đừng đả thương người." Cô vẻ mặt căng thẳng, tận lực nói nhẹ nhàng, sợ làm Lục La tức giận.

"Cô không cần lừa tôi! Nơi này là cục cảnh sát, cho dù tôi cố sức chạy, các người sẽ đuổi đến. So với việc giống như chuột chạy ngoài đường, còn không bằng làm một hồi kinh thiên động địa! Dù sao tôi giết người nhiều như vậy, đã sớm đủ. Có trách thì trách tên cảnh sát hèn hạ này, khinh người quá đáng!" Lục La trợn tròn mắt kêu.

Dĩ Nhu sợ hãi Khúc Mịch sẽ nói ra gì đó kích thích hắn, vội vàng nháy mắt với Khúc Mịch.

Nhưng cô đã quên, Khúc Mịch là ai? Anh phải xem sắc mặt của người khác? Đừng nói giỡn!

"Xem ra tôi đánh còn chưa đủ sức, nói chuyện nhanh nhẹn như vậy, không đau?"

"Cảnh sát chết tiệt!" Lục La hoàn toàn bị chọc giận, trong mắt đầy tơ máu, "Anh nghĩ rằng tôi không dám giết anh?"

"Từ từ hãy nổ súng!" Khúc Mịch đột nhiên quát to một tiếng, làm cho Lục La sợ run.

Anh nhìn Dĩ Nhu nói: "Nhìn tình hình này, em có thể cho anh một thân phận hay không? Anh chết vì là bạn của em, hay là chết vì bạn gái? Hử?"

Khẩn cấp như vậy, anh thế nào còn có tâm tình này? Dĩ Nhu vừa tức vừa vội, mắng: "Chính là bây giờ em làm gì có cơ hội kết hôn với anh? Anh chết, em sẽ tìm người khác!"

"Chết mà biết được, để anh có thể nhắm mắt." Khúc Mịch nghiêm túc nói, "Nhưng mà mong em nói thât, nếu không anh thành quỷ cũng không bỏ qua cho em!"

Thổ lộ cũng nói, hôn cũng hôn qua, hẳn là bạn trai. Dĩ Nhu chần chừ một chút rồi gật đầu, Khúc Mịch thấy thế mắt sáng lên, bên trong tràn đầy ý cười.

"***!" Lục La mắng.

"Thật ra...."

"Anh nói nhiều quá, xuống dưới nói chuyện với Diêm Vương đi." Lục La ngắt lời Khúc Mịch, dùng sức bóp cò súng.

"Khúc Mịch!" Dĩ Nhu kêu to một tiếng, theo bản năng nhào tới.

Ơ, làm sao lại không có tiếng? Dĩ Nhu nghi hoặc ngẩng đầu, thấy khuôn mặt phóng đại của Khúc Mịch.

Giờ phút này, anh ánh mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net