Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Lệnh cưỡng chế ở lại Tưởng gia, Tưởng Thần trăm phần không muốn, thì Tống Y Y vạn lần kháng cự.

Nhưng cô lại không biểu hiện chút xíu gì ra ngoài, ngược lại vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, mỏi mắt chờ mong.

Ruột gan tím tái.

Cô ngồi vào bàn trang điểm vừa tẩy trang vừa tám với hệ thống.

"Ta nói khi nào nữ chính sẽ xuất hiện đây, ta sẽ cho hắn biết thế nào là khóc tiếng mán , phải quạy tung lên, Khiến Tưởng Thần truy thê hỏa tá tràng, ta không sống tốt hắn đừng mong yên ổn, hừ hừ ..."

"Cũng sắp rồi, khoảng 2 tháng nữa, nữ chính sẽ vào làm việc phòng kinh doanh của Tưởng Thị, kịch bản cô bé lọ lem cùng hoàng tử, cô chuẩn bị tinh thần vào vai cô vợ không não độc ác, ghen tuông mù quáng, cố lên, thêm năm nữa cô sẽ được tự do">

"Toàn kịch bản não tàn máu chó, mà ta lại chính là đứa đại não tàn, hey za"

Ngắm nhìn cô gái xinh đẹp kiều diễm trước gương, khuôn mặt hay body điều hoàn hảo, coi như cũng được an ủi phần nào. Trong lòng cô càng chắc chắn, Tưởng Thần chính là không được.

Thay đồ đi ra , thấy Tưởng Thần mặc một bộ đồ ngủ màu đen, ngồi ghế sopha đang chuyên chú đọc sách, tóc mai phía trước rủ xuống che một phần trán, từ góc độ này nhìn Tưởng Thần bớt phần nào kiêu ngạo, lại thêm phần tuấn tú mị hoặc.

Tống Y Y hăng máu nhập vai, phải khiến hắn chán ghét đến chịu không nổi, bỏ của chạy lấy người.

Đơn giản, sở trường của chị.

15.

Cô dày công chuẩn bị bộ đồ ngủ lộ vai, hở đùi, kiểu lẳng lơ mời gọi, đối với người phụ nữ mình chán ghét, chắc hắn thấy sẽ trào cơm.

Cô vui vẻ đi qua, nở nụ cười ngọt ngào rút lấy cuốn sách trên tay Tưởng Thần, đồng thời đặt mông xuống đùi hắn, cố tình ưỡng ngực , tạo cảm giác phóng túng.

Tống Y Y xuất hết vốn liếng, cố bóp cổ họng phun ra bằng được giọng mềm mại như nước
" Chồng ơi, anh đang đọc sách gì vậy?"

Bị một người mình cực kì chán ghét làm hành động như vậy , chắn chắn hắn sẽ không chịu được.

"Đứng lên". Tưởng Thần một chút cũng không chạm vào cô, giọng nói lạnh lẽo, tràn đầy tính uy hiếp.

Nhìn khuôn mặt cố đè nén lửa giận, cùng phẫn nộ của Tưởng Thần, Tống Y Y như được tiêm máu gà, diễn say mê.

Cô lật qua lật lại cuốn sách Kinh tế vĩ mô tiếng anh. "Những thứ này em không hiểu, em ghét đọc sách, chỉ thích xem phim, nghe nhạc,đi du lịch."

Một người phụ nữ ngu dốt, chỉ thích hưởng thụ , sẽ làm cho người ta càng thêm khinh thường.

" Vả lại, ông bà nội, ba mẹ chắc cũng đang rất mong được bế chét, hay là chúng ta giúp họ toại nguyện đi."

Nói xong thì nháy mắt hắn một cái, tay muốn luồng vào trong áo Tưởng Thần.

_______ "Nhanh ,nhanh đẩy tôi ra,chỉ vào mặt tôi lớn tiếng mắng " Tống Y Y, cô đừng tưởng cô làm vậy thì tôi sẽ đụng vào cô, cho dù trên đời này không có phụ nữ tôi cũng quyết không cùng cô, đừng có mơ, cô chết tâm đi."____

Sau đó hung hăng rời đi, cãi nhau với ông bà, quyết ly thân sau đó ly hôn, kết thúc hết thẩy.

Tất cả đều vui.

Tống Y Y vui sướng chờ đợi.

Tưởng Thần vốn là muốn như thế, nhưng nghe được tiếng lòng của Tống Y Y, đầu đâu như búa bổ, hắn tư từ bình tĩnh, đẩy Tống Y Y ra khỏi người, không chút thương tiếc.

Tưởng Thần mặt kệ cô , đi về giường ngủ, muốn ngủ một giấc cho thoải mái.

______ "Tên cẩu tưởng này vì sao không theo lẽ thường mà đi"______


______ "Hạnh phúc nào cũng phải vượt qua chông gai, mình phải cố gắn hơn nữa, khiến hắn chịu không nổi, dứt áo ra đi"_____

Một đêm tức đến trợn mắt trắng của Tưởng Thần.

16.

Sáng sớm, hai vợ chồng trẻ đi xuống phòng ăn, từ lầu hai nhìn xuống thấy bốn cặp mắt từ ái của các vị bô lão mong chờ màng thể hiện của hai đứa

Tống Y Y nhanh trí đánh nhẹ ngực Tưởng Thần, giọng nũng nịu "Tối qua , anh làm em đau hết cả eo, đi không nổi, anh bế em xuống đi".

Tưởng Thần mắt thâm đen, nhìn phía dưới lầu, giọng rít qua kẻ răng " Được". Miễn cưỡng bế cô.

Tống Y Y cười đến nở hoa, hắn không vui, ta vui.

Mọi người ăn cơm ai cũng vui vẻ trừ Tưởng Thần,quần thâm đen trên mắt thấy rõ, ba mẹ, ông bà nội Tưởng nhìn nhau ý vị thâm tường.

Một lúc sau, Tưởng Thần chậm rãi mở miệng: " Y Y, lâu nay anh chưa ăn cơm nhà, trưa nay em tự tay nấu mang lên công ty cho anh, những món anh thích chắc em điều đã biết ?" Tưởng Thần cố ý nhấn mạnh ba từ "Tự tay nấu"

_____ " Hắn gọi ai là Y Y, Tên khốn, hắn xứng sao?,chị sẽ cho cưng biết thế nào là nuốt không được, ói không xong,!!!"_____

"Nhờ mẹ chỉ bảo cô ấy, nhớ thử giúp Y Y, lâu ngày chưa nấu sợ cô ấy không quen"

Mẹ Tưởng dịu dàng "Con yên tâm, đảm bảo bửa cơm tình yêu của hai đứa sẽ vô cùng tốt đẹp"

_______ " Lôi cả mẹ Tưởng vào, xem như tên yêu quái này lợi hại"___

Nụ cười Tống Y Y nhạt bớt, hắn là đang trả thù mình đây mà.

_____ " Anh hãy đợi đấy" ____

Vẻ mặt Tưởng Thần dần dãn ra, tranh thủ ăn xong bửa sáng đứng dậy chào cả nhà ,đi làm.

17.

Tưởng Y Y vội chân sáo chạy theo sau.

"Chồng ơi, chờ em tí".

Tưởng Thần quay đầu, Tống Y Y đứng trước mặt, kiễng chân, hai tay giữ cà vạt anh. Giọng nũng nịu

"Cà vạt chồng bị lệch, em chỉnh lại cho nhé"

Tưởng Thần định nói không cần, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của ông bà nội, hai chữ không cần đành nuốt xuống bụng.

Tống Y Y chỉnh lại cà vạt cho Tưởng Thần " Không cẩn thận" dùng sức quá mạnh, khóa cổ một cái, Tưởng Thần suýt tắt thở, ho khang vài tiếng.

Tống Y Y vội vàng xin lỗi " Chồng ơi, em xin lỗi, anh không sao chứ.?"

Khóe miệng Tưởng Thần co rút, cố gắn từ cuống họng phun ra hai chữ " Không Sao".

Nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Tưởng Thần lúc rời đi, Tông Y Y vô cùng vui vẻ, bao nhiêu uất ức hơn năm nay coi như xả phần nào.

Trời quả không phụ lòng người.

18.

Trò chuyện với ông bà nội Tưởng được chút, cô đã được mẹ Tưởng bốc vào phòng bếp, làm cơm "tình yêu" cho tên hỗn đản Tưởng Thần.

Muốn làm cho hắn cay thụt lưỡi, nhưng ánh mắt hiền từ của mẹ tưởng bên cạnh, cô chỉ có thể nghiêm túc diễn vai người vợ đảm đang, chuẩn bị cơm trưa cho chồng, hết sức chu đáo.

Cô nấu ăn rất ngon.

Quá tiện nghi cho tên yêu quái đó.

19.

Dưới sự cổ vũ , chờ mong của hội bô lão dành cho đôi trẻ, Tống Y Y xách hộp cơm đến Tưởng Thị.

Lần này lễ tân chào đón cô niềm nở, mời cô đi lên bằng thang máy giành cho Tổng giám đốc.

Khuôn mặt Tống Y Y không dấu được sự vui vẻ, hạnh phúc, quả là người phụ nữ sống trong mật ngọt tình yêu.

Mật ngọt cái rắm,mấy ngày nay là những ngày sống không dễ dàng gì của Tống Y Y, diễn 24/24, cơ mặt cô muốn liệt luôn rồi.

Tống Y Y ngồi sopha đợi gần tiếng, Tưởng Thần từ ngoài về. Khuôn mặt cô từ chán nản, mệt mỏi quay ngoắt cái liền thay đổi, kích động vui mừng.

"Chồng ơi, em đem hộp cơm tình yêu cho anh nè".

Tưởng Thần nhẹ gật đầu, ngồi xuống, dựa người ra sau nhắm mắt. Cơ thể bất động.

____ " Hắn có khi nào đột tử không?, cũng có thể lắm chứ, nếu hắn chết mình thành quả phụ sao?, quá thảm".._____

Tưởng Thần thật muốn nắm vai của Tống Y Y hỏi thẳng, rốt cuộc cô muốn gì? Nhưng mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt lo lắng , quan tâm , ánh mắt không che dấu tình yêu cháy bỏng của cô.

Thà nhắm mắt luôn còn hơn.

Mắt không thấy , tâm không phiền.

20.

10 h đêm, Tưởng Thần một tay cầm áo khoác, một tay nới lỏng cà vạt, bước vào phòng.

Đã thấy Tống Y Y khí thế hừng hực, nằm trên giường, một thân váy trắng ,phía trên lộ rõ xương quai xanh, ngực phập phồng ẩn hiện.phía dưới tận lực để lộ cặp chân dài trắng nõn mịn màng, gợi cảm chí mạng.

Xem như cô ta đã lấy hết vốn liếng.

Nhìn khuôn mặt như đến cực hạn của Tưởng Thần, Tống Y Y quyết định cố gắn tiếp tục hành động.

Tưởng Thần tuổi trẻ đã theo cha ra thương trường, chuyện gì chưa từng trãi qua, thấy qua biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái ngàn năm, cỡ như cô, không đáng để vào mắt.

Cô chống mắt lên xem, hắn có thể chịu được đến khi nào.

Ngày hắn không chịu được nữa, sẽ vùng lên ,dứt áo ra đi.

Tưởng Thần không quan tâm, đi vào phòng tắm.

Tống Y Y quyết không nản lòng. Giữ nguyên tư thế, chờ thời cơ hành động .

21.

Tưởng Thần tắm xong đi ra, vẫn thấy nguyên hiện trường ,lúc nãy chỉ là liếc mắt nhìn không rõ, giờ đến gần giường, đúng là khác biệt.

Hơi ấm từ lòng bàn tay không hiểu sao lan dần khắp cơ thể, thiêu đốt toàn thân.

Nhưng Tưởng Thần nháy mắt di chuyển tầm mắt. Giọng lạnh lùng : " Cô mặc đồ cho đường hoàng vào".

Tống Y Y nũng nịu ; "Em mặc đồ ngủ bình thường mà, huống chi hai chúng ta là vợ chồng".

____ "Tên khốn này chắc là đang thầm mắng ta lẳng lơ, hồ ly tinh, người đàn bà không biết xấu hồ, người như cô có cởi hết đồ tôi cũng không thèm liếc mắt."____

Kết hôn hơn một năm, hôm tân hôn hắn từng nói đời này sẽ không yêu cô, càng không đụng vào cô. Chỉ ngủ chung giường với cô hai lần, nhưng phần ai nấy ngủ.

_____ " Bình thường tránh tôi như tránh tà mà, mau ra sô pha, bệ cửa mà ngủ, đứng đây làm gì ? Hồi tối mệt quá, chưa có đối sách, giờ mình xem hắn chịu được tới khi nào?".______

Tưởng Thần bước đến mép giường, dứt khoát lấy chăn, leo lên giường, đi ngủ.

"...", Thế giới chìm trong yên tĩnh.

Sức chịu đựng của hắn thâm hậu vậy sao???.

Sắt mặt cô bỗng chốc trắng bệch, đờ đẫn nhìn trần nhà.

Sao hắn lại không theo lẽ thường mà đi ?

22.

Không thể bỏ cuộc, Tống Y Y giãy dụa tìm đường sống.

"Chồng ơi.?"

Tưởng Thần nằm một bên giường "Đi ngủ".

Tống Y Y hoài nghi về nhân sinh

____"Hắn nay 29 , tuổi trẻ dục vọng mạnh mẽ, lâu nay không nghe tiếng gió gì hắn có nữ nhân, lỡ như bí quá làm liều, đè ra cưỡng hiếp mình thì sao đây ?"____

___ "Hắn không phải cầm thú thế chứ, nếu quả thật hắn cầm thú như vậy, mình nên chống cự hay không chống cự,? la hét hay không la hét?"
.
__ " Nếu như hắn dám làm gì ? mình quyết đồng quy vụ tận, thân thể này không thể cho hắn, hắn không xứng."____

Sắc mặt Tưởng Thần xanh ngắt, tức giận đến cơ thể phát run.

Cô ta nghĩ anh điên hay sao muốn làm gì cô ta.

Muốn tung cửa ra ngoài , bỏ đi trong đêm quá.

23.

Thấy Tưởng Thần không động tĩnh, Tống Y Y không yên lòng.

Nhẹ giọng hỏi : "Chồng ơi, anh ngủ rồi à.?"

Tưởng thần mở mắt nhìn chằm chằm Tống Y Y: "Cô rất muốn tôi làm gì cô?"

Tống Y Y vô cùng thẹn với lòng, e thẹn : "Chúng ta là vợ chồng, nếu anh muốn, em đều có thể."

Vẻ mặt đầy mong chờ.

Tưởng Thần ánh mắt tìm tòi nhìn cô, chậm rãi nói:
"Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với cô, đối với tôi cô cũng giống như mấy cô bán cá ngoài chợ, không hơn không kém, cô đừng mơ tưởng."

Tống Y Y nhìn hắn thương hại

____ "Không ngờ tên khốn này bị khuyết tật, còn trẻ mà đã bị mù"____

____ "Giỏi thì anh di ngủ với mấy cô bán cá ngoài chợ đi."____

Tưởng Thần suýt phun một ngúm máu. Mặt mũi đen kịt. Đứng dậy ra sopha .

Lại thêm một đêm thức trắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net