chương 69: vòng tròn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Bảo quay lại, anh có vẻ chẳng bất ngờ gì khi thấy Kris đứng đó. Kris đứng chôn chân tại chỗ, đầu cúi thấp nhỏ giọng

-" là thật sao?".

Kris lúc này hoảng loạn vô cùng, lời bà tổng quản cứ vang mãi bên tai

-"... con gái của kẻ thù..."

-"... chính ông ta cố tình lao xuống vực..."

-".. tai nạn 4 năm trước chính là cha cô chủ mưu.."

Rốt cuộc 4 năm trước phát súng đó là vì cái gì.

Gia Bảo chợt bước đến ôm Kris vào lòng. Cô lạnh lùng đẩy vòng tay Gia Bảo ra khỏi người, quay người bước đi như trốn chạy.

Trời chợt đổ mưa

Cơn mưa to và dai dẳng

Giống như cơn mưa 4 năm trước

Lạnh đến nao lòng.

Từng hạt mưa tạt thẳng vào mặt Kris, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước cũng chẳng rõ nước mưa hay nước mắt của cô. Nó cũng chính như sự thật kia, đâm thẳng vào tim Kris.

Vô tình đến tàn nhẫn.

1 bàn tay kéo giật Kris lại, 1 vòng tay ôm chặt nó vào lòng. Gia Bảo đau lòng nhìn người con gái mình yêu. Nhưng hơn hết Kris đang nhìn anh với ánh mắt đầy giận dữ.

-" tại sao? Tại sao không nói cho tôi biết"

-"..."

-" tại sao lại để tôi oán hận anh?"

-"..."

-" tại sao lại lãnh viên đạn đó"

Kris hét lên trong làn mưa trắng xóa, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng đến vô tình của Gia Bảo. Kris dứt khoát gạt tay Gia Bảo quay người bước đi

-"... vì anh muốn em nợ anh"

Kris khựng lại ngạc nhiên khi nghe những gì Gia Bảo nói. Cô rút trong người ra một khẩu súng nhét vào tay Gia Bảo

-" anh nói đúng, tội nợ anh. Giờ thì bắn đi"

Gia Bảo chăm chú nhìn vào khẩu súng, bàn tay dần nắm thật chặt vào khẩu súng. một lúc sau như đã dứt khoát được ý trí, Gia Bảo giơ khẩu súng lên, đưa tay lên và... bấm... cho băng đạn rơi ra ngoài rồi vất tất cả ra xa.

-" ... nếu bắn, người đau sẽ là anh"

Kris nhắm mắt, quay mặt đi nơi khác

-" biết từ khi nào?"

-" lần đầu chạm mặt ở Gigli"

-" tại sao lại..."

Kris chưa nói xong thì Gia Bảo ôm chầm lấy nó.

-" rất đơn giản, vì anh yêu em"

Kris thả lỏng tay, mặc kệ nước mưa và nước mắt rơi trên khóe mi.

Đây là lần đầu tiên Kris đến nhà Gia Bảo. Ngôi nhà nằm sâu trong một con phố đắt đỏ nhất thành phố. Nó có 3 màu chủ đạo: đen, trắng, xám trông căn nhà đó thật lạnh lẽo và sâu thẳm như chủ nhân của nó vậy. Kết hợp lại với nhau lại tạo cho căn nhà thêm nét độc đáo.

Kris bước ra từ phòng tắm, vận trên người chiếc áo somi trắng của Gia Bảo, mái tóc còn ướt rũ xuống như thác trông thật quyến rũ. Gia Bảo cầm khăn khô tiến lại lau tóc cho Kris.

Kris nhìn Gia Bảo, mái tóc còn ướt đẫm che mất đôi mắt đẹp. Nó càng tạo cho khuôn mặt Gia Bảo trở nên ngang tàng và tuấn tú. Chiếc bông tai nhỏ phát ra những tia sáng lấp lánh, khiến cho Kris lại nhớ đến buổi tối vào 4 năm trước.

Kris quay mặt đi nơi khác.

Gia Bảo dừng lại, thở dài rồi bước vào nhà tăm. Nước lạnh khiến cho anh cảm thấy thoãi mái hơn. Suy cho cùng anh và Kris cũng chỉ là nạn nhân của trò chơi hận thù này thôi. Gia Bảo không hề muốn chuyện này kéo dài. Nhưng sau cái chết của anh trai Kris, Gia Bảo đã biết chuyện này không còn dễ dàng như trước nữa. Muốn ngăn lại sự hận thù, phải có một người bỏ cuộc.

Kris lăng nghe tiếng nước trong nhà tắm. Lặng lẽ đến bên cửa sổ nhìn những hạt mưa còn chưa có dấu hiệu dứt. Kris lấy điện thoại gọi cho ai đó.

-" tôi có chuyện muốn nói"

....

-" ta ghét đợi"

Lãnh Hùng đứng đó không xoay mặt lại. Kris bước đến đứng sau lưng ông

-" tại sao ông lại làm vậy với mẹ"

-"..."

-" ông chính là người giết mẹ"

-" câm miệng, ai cho con phát ngôn bừa bãi như vậy"

-" vậy ông nói, tôi phải hiểu như thế nào?".

Lãnh Hùng không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm. Thật sự ông không có ý muốn giết vợ mình. Ông đã rất đau đớn, luôn tự trách bản thân mình, nhưng tất cả đã quá muộn.

-" trả lời đi"

-" ta không cố ý"

-" vậy tại sao lại giết cha mẹ Gia Bảo?"

-" vì họ mà mẹ xon mới mất"

-" Gia Bảo thì liên quan gì?"

-" con của kẻ thù"

-" vậy còn tôi?"

-"..."

-" tại sao ông lại làm vậy với tôi?? Ông khiến tôi phải bắn người mà mình yêu thương nhất. Khiến chúng tôi phải chia lìa 4 năm. Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng là gì cả, chỉ để thõa mãn cơn hận thù của các người"

-"..."

-" giờ tôi phải làm sao khi đối diện với Gia Bảo đây"

-" quên nó đi"

-" quên? Như cách ông đã quên mẹ?"

Kris nhếch miệng cười

-" ngay đến khi mẹ còn chút hơi thở cuối cùng, ông cũng chẳng đến nhìn mẹ lần cuối. Vậy mà trước lúc chết mẹ cứ gọi tên của ông. Ông không đủ tư cách để nói yêu mẹ"

-"..."

-" nếu muốn trả thù cho mẹ, thì ông tự lấy súng mà bắn vào đầu mình đi"

Những câu nói này thật tàn nhẫn. Nhưng vì cơn giận dữ đã làm cho cô không còn đủ tỉnh táo

-" vậy không phải tình yêu của con cũng như vậy sao?"

Lãnh Hùng chợt lên tiếng khi thấy cô quay người đi

-" nếu yêu nó con đã chẳng bóp cò"

Kris xoay người lại nhếch miệng

-" nếu tôi không bằn thì những tay súng bắn tỉa của ông đang mai phục ở đó sẽ tha cho anh ấy sao?"

-" đó không phải là cái cớ để tự tay bắn chết người mình yêu"

-" Gia Bảo vẫn chưa chết..."

-" ak phải, điều đó làm ta rất ngạc nhiên"

-"... còn tôi... thì không"

Lãnh Hùng hơi níu mày rồi chợt mỉm cười.

-" vậy ra 2 ngươi biết rồi"

4 năm trước Gia Bảo và Kris đi trên biển thì hai người đã biết họ đã bị mai phục. Nếu như không 'diễn' đúng như những gì Lãnh Hùng muốn thấy thì chỉ có con đường chết. Dù rất đau đớn nhưng cuối cùng Kris vẫn phải chọn con đường vẹn toàn nhất.

-" tôi đã cho ông thưởng thúc một vở kịch hay nên bây giờ kết thúc được rồi"

-" sao con lại tự tin cho rằng ta sẽ không giết chết tên nhóc đó nữa."

Kris nhếch môi cười nhạt

-" nếu ông không muốn tự tay tôi sẽ bóp chết tập đoàn LKey của ông"

-" vậy ra 4 năm nay con làm việc cho ta chỉ vì mục đích này"

-" có lẽ"

-" được ta sẽ không đụng tới nó nữa"

-".. tại sao?"

Kris hơi ngạc nhiên, bót chết tập đoàn LKey thì cô có thừa sức. Nhưng Lãnh Hùng lại chẳng phải là người chụi khuất phục. Chắc chắn có nguyên nhân khác.

Lãnh Hùng đút tay vào túi áo khoác, bước chân đều đều ra cửa. Kris nhanh chóng chạy chắn trước mặt ông ánh mắt cương quyết. Lãnh Hùng nhìn thẳng vào khuôn mặt Kris. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ông mới nhìn thẳng vào mắt Kris. Cô có đôi mắt nâu sữa tuyệt đẹp như hút hồn người. Nhớ hồi xưa ông cũng đã yêu một người con gái có đôi mắt đẹp như vậy...

-" vì con.. là con gái của ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net