chương29: xui thật mà (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ chuyện của mình nha^^. Và mình sẽ viết theo yêu cầu của mn nhé. Chương này và chương sau sẽ dành tặng mn. Xin lỗi vì mk ko tag tên mọi người vào đc nha ^^".
----------------- vào chuyện----------------------
Người ngu cũng có thể biết câu nói đó mang 8 đến 9 phần là câu mỉa mai , 2 đến 1 phần còn lại đơn giản cx chỉ là hỏi. Nếu là người khác chắc chắn sẽ tức giận mà làm ầm lên . Nhưng cô lại khác

-" đây là?.."- cô nheo mắt hỏi lại

-" là chủ tịch Ôn ,là một trong những Cổ Đông Lớn Nhất Của Công Ty ta"- thư kí Kim ngồi bên cạnh cố tình nhấn mạnh 7 từ cuối .

Anh muốn xem xem cô tiểu thư nổi tiếng kiêu ngạo chua ngoa này sẽ ứng xử với tình huống này như thế nào. Anh tin chắc cô sẽ nổi đóa lên ,tức giận mà mắng chữi lại . Và chắc chắn cô không để ý đến lời anh nói lúc nãy. Đến lúc đó chủ tịch Hàn Lâm biết tin thì sẽ đến đuổi cô ra khỏi công ty để xem cô còn mặt mũi nào để kiêu ngạo nữa không.

Mấy người còn lại trong phòng thì ngồi giống như đang xem kịch vui. Khí chất vương giả gì chứ rồi cũng sẽ trở về như bản chất cũ thôi. Hừ.. giả tạo. Tất cả gần như đều nhìn cô bằng án mắt khinh bỉ lẫn hiếu kì . Chủ tịch Ôn nghe thư kí Kim nói vậy thì mặt ngẩng cao nhìn cô bằng ánh mắt loại ngu dốt như cô không đủ tầm để làm khó được tôi đâu.

Thư kí Kim nói xong, cô đưa mắt nhìn lướt qua từng người trong phòng họp và dừng lại ở chỗ của chủ tịch Ôn. Muốn xem kịch vui??? Đc cô sẽ bồi vui vậy.

-" cổ đông lớn nhất , chủ tịch Ôn?"- cô lặp lại câu nói.

-" đúng vậy . Sao cô sợ rồi hả. Với lại nay cả tôi cô cũng không biết sao?"- dù rất bất ngờ trc thái độ của cô. Nhưng phóng lao thì phải theo lao thôi... Chủ tịch Ôn có chút run nhưng vẫn mạnh miệng.

-" A!!"-

Tự nhiên cô 'a' lên một tiếng như nhớ ra điều gì đó làm mọi người bắt đấu chú ý đến chỗ cô hơn . Dừng một lát thấy mọi người nhìn mình thì liền cười trào phúng ,nói tiếp.

-" là người được đồn là đầu hói, bụng to, suốt ngày bị vợ bắt chà tolet bằng tay. Mặt không khác gì chu bát giới đó sao?? Ưm... trông cũng không khác lắm nhỉ. Thế mà tôi không nhận ra thất lễ nhiều rồi"- cô qua sang làm mặt ngây thơ hỏi thư kí Kim. Rồi lại quay sang nói vs ông ta.

-" cô.. cô.. hừ được lắm tôi sẽ không tha cho cô đâu"- Chủ tịch Ôn bị nói trúng tim đen liền thẹn quá hóa giận . Tức giận đứng dậy phất áo bỏ về. Mà ko quên để lại cho một lời cảnh cáo cùng ánh mắt giết người cho cô.

-" tôi nói sai gì sao?"- cô quay sang hỏi mọi người trong phòng họp.

Tất cả thấy vậy cũng đều nhẹ lắc đầu cười cười . Không ai ngờ mồm mép của cô lại đến mức như vậy. Chỉ mới một vài câu nói mà đã lật ngược lại tình thế và cũng khiến cho người khác nể mà không giám đụng đến nữa. Thư kí Kim ngồi cạnh mặt cười cười nhìn cô bằng ánh mắt ' chủ tịch cô nghe nhưng lời đồn đó ở đâu mà hay vậy tôi thì chưa bít đó'.Sau khi chủ tịch Ôn đi thì mọi người cũng bắt đầu họp.

  3:30.pm họp xong cô mệt mỏi về lại phòng chủ tịch thư kí Kim cũng đi theo vào.

-"chủ tịch công ty của chủ tịch Ôn cũng không phải là nhỏ. Tôi nghe nói ông ta còn có dính dáng đến thế giới ngầm . Tôi e lần này công ty mình khó còn có thể hợp tác với công ty đó mà cô cũng khó mà sống yên ổn với ông ta. Ông ta là một người thù rất dai đấy"- Thư kí Kim vừa bước vào phòng liền nhủ lòng thương mà nhắc nhở cô. Và cũng chú ý xem sắc mặt của cô khi nghe thấy tin này thì sẽ như thế nào.

-" đụng đến tôi nhiêu đó vẫn chưa đủ đâu"- cô nhếch mép cười

-" ko còn việc gì vậy tôi ra làm việc tiếp"- thư kí Kim run nhẹ một cái rồi tìm cớ để đi ra ngoài.

-" nói bảo vệ sáng mai tập chung ở đại  sảnh, sẽ có rất nhiều phóng viên đó"- cô mắt chăm chú nhìn vào tập tài liệu, miện nói với theo thư kí Kim đang đi ra ngoài.

-" vâng.."- mặc dù ko biết gì nhưng anh cũng ko hỏi nhiều vâng dạ rồi đi ra ngoài.

10:45.pm ...

Cô hiện giờ là đang lang thang ngoài đường để tìm quán ăn nào đó để vào ăn đây. Có ai lại xui như cô ko, đang làm hì hục với tập tài liệu dày cục thì bụng biểu tình dữ dội. Quay qua nhìn đồng hồ thì đã hơn 10h đêm rồi. Đứng dậy ra về tự dưng lại có hứng đi hóng gió thế là vứt xe ở công ty đi bộ ra ngoài. Thế nhưng đi đc một đoạn xa đang thả hồn theo gió thì mới chợt nhớ ra thẻ tín dụng với túi xách bỏ quên trên phòng rồi. Qua lại định đi về thì mới để ý đây là đường nào mà lạ hoắc lạ huơ . Định gọi cho Leo và Ley thì điện thoại hết pin, thế là xong bây giờ trong người chỉ còn chút tiền đành vào quán vậy ấy thế mà ngay cả một cái xập cũng không có ấy chứ nói j là quán nữa. Xui hết chỗ mà.

Cô đang bực tức đi thì tự nhiên cô bị chặn lại bởi một toán người.

-" tránh ra"- cô níu mày

-" cô em sao mà nóng vậy ,nói chuyện với tụi này chút đi"- tên cầm đầu cợt nhã nói

-" ko quen. Cút"- giọng cô lạnh dần

-" vậy thì tôi có quen không?"- một người đàn ông bước ra từ đằng sau đám đó.

-" ra là chủ tịch Ôn"

-" haha nhớ đc là tốt, lúc chiều cô giám là tôi mất mặt bây giờ để xem cô còn dám mạnh miệng"- Ông ta tức giận ns

-" tôi ko rãnh chơi với ông cút đi"- ông ta ở đây chắc chắn cô cũng lạc không được xa nhanh chóng tìm đường về.

-" vẫn còn mạnh miệng tất cả lên hết cho tao"-

-" Thiên Băng...chủ tịch Ôn , sao ông lại ở chỗ này vậy?"- bỗng có một người đi lại chỗ Thiên Băng đang đứng, tay rất tự nhiên mà quàng qua vai cô.

-" Nam Cung Thần?"- ông ta giật mình khi nhận ra người đó là ai

-" chủ tịch Ôn là đang đi tản bộ sao?"- hắn tiếp tục hỏi.

-" ak.. vâng vâng. Chủ tịch Nam Cung thì ra đi cùng với cô Thiên Băng sao? "- ông ta thắc mắc

-" chẳng lẽ ông ko thấy?"- Nam Cung Thần nhướn mày

-" ak.. tôi đang có việc bận thôi thì hai người đi vui vẻ tôi đi trược vậy"- đùa ông sao Nam Cung Thần là ai chứ là kẻ máu lạnh dám đụng đến người của hắn thì sẽ khó mà yên ổn. Ông nói xong cũng ra hiệu cho bọn đàn em ra về.

Ông ta vừa đi khuất thì cô liền đẩy cánh tay của Nam Cung Thần ra ko nói một lời mà bước đi .

-" tôi vừa cứu cô đó ko cảm ơn?"- Nam Cung Thần kéo tay cô lại hỏi

-" tôi cầu anh cứu sao?"- cô hỏi lại

-" it nhất cô cũng phải mời tôi bữa cơm chứ?"- Nam Cung Thần níu mày trc thái độ của cô.

-" ko mời ko có tiền"- cô tức giận giật tay ra, lúc nãy ko phải vì ngại đánh nhau cô cũng ko hợp tác đứng yên đóng kịch với tên đó. Bây giờ đã bị lạc đường ,ko có tiền, đói ,chân mỏi nhừ mà còn bị tên này làm phiền thì hỏi ai lại ko bực đi. Đúng là xui tận mạng nên mới gặp phải hắn.

-" này.."

-" á..."- Nam Cung Thần tức giận giật mạnh tay cô quay lại thì....

 



 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net