chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Bầu trời trong xanh đầy nắng và cô đã được xuất viện. Quan trọng hơn hết là tên Ngạo Lăng Huyền phải đi công tác cách đây nửa vòng trái đất trong 2 ngày. Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ không có ai bám theo cô trong 2 ngày. Cuối cùng cô có thể thực hiện kế hoạch của mình hôm nay quả thật là một ngày may mắn.

Sau mười năm phút vệ sinh cá nhân cô thay một bộ đồ đơn giản dễ vận động màu đen, mái tóc đen dài để xõa tự do, chân đi một đôi boot cao cổ. Dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn hành lí ra khỏi cổng bệnh viện, bước đến chiếc xe có Ân mẫu đã đứng đợi sẵn. Thấy Tử Hiên ra bà vội vàng cầm ô chạy đến che cho cô:

- Tử Hiên con ra rồi, hành lí có nặng lắm không? Mau đưa cho chú Trần cầm đi con.

Cô chỉ lạnh nhạt lắc đầu thay cho câu trả lời. Đang định bước vào trong xe thì cô chợt khựng lại, khó khăn thốt ra một câu nói gượng gạo:

- M... Mẹ mau vào trong xe, ơ... ở ngoài này nắng không tốt cho sức khỏe.

Cảm giác của Ân mẫu bây giời rất hạnh phúc. Tử Hiên quan tâm bà, từ khi mất trí nhớ Tử Hiên vẫn luôn lạnh nhạt với bà. Hôm nay Tử Hiên lại chủ động quan tâm bà tuy rằng có hơi gượng gạo nhưng như vậy đã tốt lắm rồi ít nhất Tử Hiên đã không coi bà là người xa lạ nữa. Bỗng nhiên bà cảm thấy sống mũi cay cay, một dòng nước ấm nóng chảy ra từ khóe mắt của bà:

Tử Hiên... Hiên nhi... mẹ không sao, sức khỏe của mẹ cũng rất tốt... một chút nắng này có là gì chứ.

- M... Mẹ có thật không sao không?

Mặc dù từ " Mẹ " cô nói ra vẫn còn chút không quen. Nhưng vì bà vẫn luôn đối xử tốt với cô nên cô vẫn cố gắng gọi từ " Mẹ " để mong bà vui nhưng sao bà lại khóc chứ?

-Hiên nhi mẹ thật sự không sao... người có sao là con mới đúng. Con vừa khỏi bệnh đã đứng ngoài nắng lâu như vậy. Mau mau vào xe chúng ta cùng về nhà.

______ta là phân cách tuyến trong xe________

Từ lúc lên xe không gian vẫn luôn im lặng. Cô và Ân mẫu không ai nói chuyện với ai mà có muốn nói cũng chẳng biết nói cái gì.

Cô tựa đầu vào cửa kính ngắm nhìn từng tòa nhà chọc trời lướt qua con người tấp nập qua lại, trong con ngươi củ cô là một mảnh cô tịch chống rỗng. Những con người kia ai cũng có việc phải làm, biết được thứ mà họ muốn. Còn cô, thế giới cũ của cô, cô chính là không có sự tự do, bị chính gia đình của mình ghét bỏ, bị ép buộc quên đi cảm xúc của một con người, ở đó cô luôn luôn cô độc không biết bản thân muốn gì. Thế giới này cô lại có được sự quan tâm của gia đình, cảm nhận được sự ấm áp mà cô đã từng rất mong ước, nhưng cô lại không có cảm xúc của con người. Mặc dù cô đã cố gắng bắt chước lại nó nhưng giả thì mãi là giả. Ở thế giới này mặc dù có gia đình nhưng cô lại không thể cảm nhận nó. Cũng không hẳn, cô không phải là người của thế giới này, gia đình này cũng không phải của cô mà là của nguyên chủ. Cô vẫn luôn cô độc dù ở bất kì thế giới nào cũng vậy.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình chợt cô nghe thấy giọng nói của Ân mẫu.

- Hiên nhi.... Hiên nhi con đang nghĩ gì vậy.

-Con không nghĩ gì cả.

- Thật? À phải rồi con mau xuống xe đi. Đến nhà của chúng ta rồi.

- Vâng

Trước mắt cô là một căn biệt thự xa hoa cùng dàn người hầu hội tụ đủ yếu tối mỹ nam, mỹ nữ. Tất cả đều đồng loạt hướng về phía cô và Ân mẫu.

-Kính chào tiểu thư/ phu nhân.

Khác hoàn toàn với dáng vẻ ôn nhu khi nói chuyện với cô. Trước mặt người hầu bà lại mang dáng vẻ của một vị phu nhân quyền quý đầy uy nghiêm.

-Các người mau quay lại làm việc của mình đi. Bác Trương dẫn Hiên nhi lên phòng của con bé đi.

- Vâng, thưa phu nhân.

Đi theo Bác Trương nên phong ngủ của nguyên chủ mở cửa ra cô rất ngạc nhiên. Vì phòng của nguyên chủ toàn bộ đều là tử sắc đúng màu cô thích, cách bày trí phòng cũng rất trang nhã. Thật tiếc khi cô chỉ được ở căn phòng này trong 1 ngày. Đem mấy chiếc va li xếp vào 1 góc nhỏ. Cô đi tắm rồi nhảy luôn lên giường, cô thiếp đi lúc nào cũng không biết. Cô đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong đó Ân Tử Hiên nhìn thấy chủ nhân thân thể này đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần  . Nơi mà không có 1 tí ánh sáng lọt vào không thể phân biệt được ngày đêm, cô ấy bị họ tra sống không bằng chết. Dung mạo bị hủy, thân thể bị vô số vết rạch rồi rắc muối vào từng vết 1, bị xem như vật thí nghiệm thử những loại thuốc đáng sợ. Nhưng cô ấy lại không chết, mang thân thể tàn phế, bị họ ép buộc nhìn gia đình mình bị tán gia bại sản, cha mẹ phải đi ăn xin nhặt rác rưởi để sống. Đám nam chủ còn không tha cho họ, dùng dao sắc lóc từng miếng thịt trên người họ xuống rồi vất cho cẩu ăn. Cô ấy tận thấy thân xác của cha mẹ mình bị lũ cẩu tranh giành nhau cắn xé. Sau cùng không chịu nổi bị ép đến điên rồi đâm đầu vào cột để chết.

Tỉnh dậy thấy bản thân mình vẫn còn nằm trong căn phòng tử sắc, cô thở phào nhẹ nhõm. Phát hiện lưng áo ướt đẫm nhớ lại hình ảnh ghê rợn trong giấc mơ đó cô càng cảm quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình, lại gần tủ lấy 1 bộ quần áo cô lại đi tắm 1 lần nữa. Xuống dưới nhà vừa đúng lúc ăn cơm, cô không nói gì ngồi xuống dùng bữa với Ân phụ và Mẫu.

Đợi đến khi ăn cơm xong cô ra phòng khách nơi Ân phụ và Ân mẫu đang ngồi.

-Cha, mẹ con có chuyện cần nói với 2 người.

Thấy cô làm bộ mặt nghiêm túc cả hai người đều im lặng tỏ ý lắng nghe cô nói.

- Con muốn hủy hôn với Lạc Minh

-Tại sao? Có phải Lạc Minh đã làm gì con không? Nói cho mẹ biết mẹ làm chủ cho con.

Ân phụ vội nắm lấy tay của Ân mẫu:

- Bà xã em hãy bình tĩnh nghe Hiên nhi nói hết đã.

- Vì vốn dĩ Lạc Minh không yêu con mà yêu Vũ Ngọc Bích, vừa hay con thấy họ rất xứng đôi nên muốn tác hợp cho họ.

Ân phụ nghiêm túc hỏi:
-Con sẽ không hối hận chứ?

-Không.... con sẽ không hối hận.

- Được rồi nếu vậy cha mẹ đồng ý cho con hủy hôn với Lạc Minh. Chúng ta sẽ nói với bên Lạc gia sau.

-Còn một chuyện nữa con muốn đi du học 3 năm để sau này có thể bảo vệ thật tốt Ân gia.

- Không được mẹ không đồng ý, chuyện con hủy hôn với Lạc Minh mẹ có thể đồng ý nhưng chuyện thì không được.

Ân mẫu kích động nói. Còn Ân phụ vẫn nắm lấy tay bà vỗ nhẹ như an ủi.

-Cha đồng ý. Con định bao giờ đi?

-Tối nay con sẽ xuất phát đến nước Anh luôn. Còn nữa chuyện con đi du học mong cha mẹ hãy giữ bí mật.

Thật ra cô cũng không muốn đi nhanh như vậy. Nhưng mà đến ngày mai khi tên chết tiệt kia về cô muốn rời thành phố  thì thật khó.

-Ừm.... vậy con mau lên phòng chuẩn bị đi.

- Vâng.

-Ông... ông tại sao lại đồng ý cho Hiên nhi đi?

-Bà không biết Hiên nhi yêu Lạc Minh nhiều như thế nào sao? Sợ rằng muốn vứt bỏ cũng không dễ dàng.

-Nhưng....

-Haizz Hiên nhi lớn rồi nó tự có quyết định của mình. Chúng ta tốt nhất không nên xen vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net