Chương 15: Sao lại là anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Y Vũ từ từ thu lại biểu cảm trên khuôn mặt mình, nhanh chóng trở lại một mặt hiền lành ngoan ngoãn.

Tiêu Dạ Thần bây giờ đang nghi ngờ cô ta, hiện tại để hoàn thành mục đích, cô ta đều cần hết sức cẩn thận.

Từ Y Vũ đã thực hiện kế hoạch này rất lâu rồi. Cô ta cũng từng nếm trải cảm giác thất bại của nó, so với thế giới sụp đổ còn khó khăn hơn. Vì vậy cô ta không thể để một chút nóng nảy của bản thân mà phá vỡ đại cục.

Trong đầu Từ Y Vũ chợt hiện lên một khuôn mặt tươi cười nào đó, bỗng khiến tâm Từ Y Vũ dần trở nên mềm mại. Càng làm cho tinh thần của cô ta được trấn an phần nào.

Ngay lúc Từ Y Vũ chuẩn bị đi vào bên trong thì một nhà ba người Tiêu gia lần lượt ra về.

Từ Y Vũ ngẩn người: "Mọi người trở về sao?"

Tiêu phu nhân đến nhìn cũng không muốn ậm ừ đáp: "Phải."

Song những người khác cũng chẳng nói thêm điều gì bỗng nhiên khiến Từ Y Vũ rơi vào tình thế khó xử. Từ Y Vũ nhìn thoáng qua Tiêu Dạ Thần vẫn lạnh nhạt đứng một bên, ánh mắt toát lên lửa giận.

Bây giờ đến anh cũng muốn làm lơ cô ta sao?

Rõ ràng thái độ của anh đối với cô ta đã thay đổi.

Chỉ vì sự xuất hiện của Hàn Hy Tuyết!

Trong lòng Từ Y Vũ căng thẳng, chẳng lẽ Tiêu Dạ Thần đã nhớ ra chuyện gì rồi? Hay là khi nãy cô ta đã bất cẩn lộ ra sơ hở gì sao?

Từ Y Vũ gượng cười, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên: "Tạm biệt mọi người. Dạ Thần gặp lại anh sau."

Không đợi Tiêu Dạ Thần trả lời, Từ Y Vũ cật lực trốn tránh rời khỏi tầm mắt của ba người Tiêu gia.

Tiêu phu nhân nhìn theo hướng Từ Y Vũ vừa rời khỏi, lại nhìn con trai bà lạnh nhạt đứng ở một bên không nói gì, bỗng nhiên lại có chút khó hiểu.

Bà hướng Tiêu Dạ Thần hỏi: "Hai đứa cãi nhau sao?" Trong giọng nói của bà khó tránh khỏi một chút vui sướng.

Tiêu Dạ Thần trầm mặc không thừa nhận hay phủ nhận.

Trong mắt Tiêu phu nhân, sự trầm mặc của anh chính là thừa nhận anh và Từ Y Vũ đang chiến tranh lạnh. Trong lòng âm thầm vui sướng.

Bà giả bộ thở dài: "Ta đã nói với con rồi không phải sao! Loại tiểu thư không bao giờ nói lí như Từ Y Vũ vốn không hợp với con. Vậy mà con lại không bao giờ nghe ta, còn si mê cô ta đến vô pháp vô thiên. Sao? Giờ biết con bé đó phiền phức rồi chứ?"

Tiêu Dạ Thần vẫn chẳng nói lời nào, ánh mắt anh nhìn Tiêu phu nhân như muốn nói lại thôi. Sau đó thở dài một tiếng sau đó bỏ lên xe trước.

"Ấy..." Tiêu phu nhân kinh ngạc, còn muốn gọi anh lại hỏi cho ra lẽ.

"Được rồi, đừng làm phiền nó." Tiêu lão gia một bên nhìn vợ mình liên tục kiếm chuyện với con trai lập tức cản lại.

"Ông thì biết gì! Ai, con trai lớn thật khó giữ mà!" Tiêu phu nhân giả bộ than một tiếng.

Tiêu lão gia: "..."

Hàn Hy Tuyết sau khi rời khỏi Hàn gia mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dù cho đã qua rất nhiều năm rồi, nhưng chỉ cần phải đối diện với một nhà ba người Hàn gia hạnh phúc trên nỗi đau của người khác kia, cô lại không thể ngăn lại cảm giác phẫn uất.

Hàn Hy Tuyết rất lâu trước đây từng có ý niệm muốn trả thù hai mẹ con Từ Y Vũ, trả thù cho người mẹ của cô, trả thù cho cuộc đời của cô.

Cô muốn cướp lấy sự chú ý của mọi người, muốn mọi người công nhận cô. Muốn mọi người yêu thương, chăm sóc cho cô.

Vậy nhưng cô lại chưa một lần làm hại đến bất cứ ai. Chỉ có bản thân cô là liên tục gặp phải tai họa.

Sau khi tỉnh ngộ ra mọi chuyện, cô cảm thấy mọi chuyện bản thân làm chẳng hề đáng với cái giá cô đã bỏ ra. Từ Tâm Lan, Từ Y Vũ, Hàn Tư Minh, Tiêu Dạ Thần, tất cả đều không đáng để cô để vào mắt.

Triệu phu nhân, Triệu lão gia, Triệu Tử Kiệt, Vương Thiên Kì hay Tư Đồ Nhã cũng vậy, phải chăng chỉ là bèo nước gặp nhau không kết nên duyên phận gì cả.

Cô chỉ cần bản thân được sống, tình thân, tình yêu thì có là gì? Chẳng phải sống hai đời cô đều không cần đến chúng sao?

Trước khi trở về căn nhà mới, Hàn Hy Tuyết có ghé qua siêu thị để chuẩn bị mua đồ làm bữa tối.

Vừa đến siêu thị Hàn Hy Tuyết đã đi đến khu đồ bếp. Vì vừa dọn đến nên đồ dùng trong bếp của cô chẳng có thứ gì. Tùy tiện tìm một số đồ dùng hàng ngày sau đó mới đến quầy đồ đồ ăn.

Hàn Hy Tuyết tùy chọn một số đồ ăn mà mình muốn ăn, sau đó lại tiếp tục đến quầy ăn vặt.

Thật sự chuyện chọn đồ ăn vặt cô chưa từng thử qua bao giờ. Từ nhỏ cô đã được học làm một tiểu thư danh giá, vì vậy những đồ ăn nhanh hay đồ ăn vặt hầu hết cô chưa tưng được động qua.

Hàn Hy Tuyết thích thú chọn rất nhiều đồ vào trong giỏ hàng mà không biết phía sau có một ánh mắt đã theo sau cô từ rất lâu.

"Hàn Hy Tuyết?" Từ đằng sau lưng cô vang lên giọng nói của nam nhân.

Hàn Hy Tuyết nghi hoặc quay người lại, lập tức nhìn thấy người lạ mặt phía sau.

Người đó nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng cũng khiến cả người cô không thoải mái. Giống như bản thân cô cực kì chán ghét anh ta vậy.

Cô dò hỏi: "Chúng ta quen nhau sao?"

Thật sự đã qua cả một đời rồi. Rất nhiều khuôn mặt liên quan đến cuộc sống của 'Hàn Hy Tuyết' cô cũng không thể nhớ nổi. Thật không biết đây là 'nợ phong lưu' nào của cô nữa?

"Cô không biết tôi?" Lần này đến lượt nam nhân kia ngây người ra. Anh ta đã lướt qua cô rất nhiều lần mà cô đều làm ngơ như không quen biết. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua anh ta như người xa lạ.

Hàn Hy Tuyết thế mà lại thật sự quên anh ta.

Hàn Hy Tuyết: "Tôi cần thiết phải biết anh sao?"

Nam nhân lạ mặt: "..."

Chẳng lẽ anh ta lại bảo là cần thiết phải quen biết sao? Đảm bảo một trăm phần trăm người phụ nữ này chỉ đang trêu đùa anh ta, sau đó sẽ khinh bỉ anh một trận.

Trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu, như thể đang đối diện với kẻ thù truyền kiếp, nhưng chỉ có anh ta là hừng hực sức mạnh muốn chiến đấu tám trăm hiệp còn cô lại nhìn anh ta như một kẻ ngốc vậy.

Hàn Hy Tuyết nhìn anh ta tự mình bổ não ngay lập tức quay người bỏ đi, lười không muốn quan tâm đến anh ta.

Nam nhân nhìn bóng lưng dứt khoát của cô thì mặt bỗng nghệt ra. Không lẽ người này quên anh ta thật rồi?

"Tôi là Quan Thành Triết!"

Tiếng nói của anh ta khiến bước chân Hàn Hy Tuyết ngừng lại, cứng nhắc nhìn lại mặt tên nam nhân vừa nói.

Khuôn mặt mơ hồ trong trí nhớ của cô dần hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đm!

Hàn Hy Tuyết xoa trán, cảm thấy bản thân thật sự quá mức đen đủi. Chỉ có đi chợ cũng có thể gặp kẻ thù.

Không những là kẻ thù mà còn là kẻ thù truyền kiếp nữa. Cô và Quan Thành Triết vốn ngứa mắt nhau. Hễ có gặp nhau là phải cãi nhau một trận lớn.

Nhưng cô thật sự không thể hiểu nổi, tén này ngứa đòn quá hay sao mà cứ phải dây dưa với cô bằng được vậy?

Sau đó trong đầu tự nhớ đến việc mình vừa sống lại đã cướp một vụ làm ăn của anh ta. Trong lòng Hàn Hy Tuyết cảm giác day dứt thì ít mà sung sướng thì nhiều.

Hiện tại chỉ có cách giả ngu.

"À... Anh là Quan Thành Triết thì sao? Tôi nhất định phải quen anh hả?" Sau khi ném cho hắn một ánh mắt đầy khinh thường cô lại đẩy xe đi tiếp.

Trong đầu ngay sau đó lại sỉ vả tên Quan Thành Triết một ngàn chữ. Tên này rảnh quá muốn cũng cô cãi nhau hả? Kẻ thù của nhau cần gì phải vừa gặp đã muốn chào nhau như hắn?

Quan Thành Triết: "..." Con mẹ nó Hàn Hy Tuyết, coi như cô giỏi. Đừng tưởng tôi không thấy cô vừa cười thầm nhé.

Rõ ràng người phụ nữ điên này mỗi lần gặp hắn đều như bệnh nhân tâm thần, không mắng chửi hắn cũng tiểu Vũ là không xong.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại khiến cô chán ghét đến vậy. Rõ ràng có rất nhiều người yêu Từ Y Vũ, ấy vậy mà cô ta chỉ ghét mỗi mình hắn. Thậm chí người khác còn khiến cô phải quyến rũ, vậy mà đến hắn cô còn chẳng cho một ánh mắt?

Hàn Hy Tuyết!

Cô giỏi lắm!

Hàn Hy Tuyết thánh toán xong sau đó rời khỏi siêu thị như tránh phải ôn dịch. Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chiếc xe của cô, rất có quán tính lại đâm tiếp vào một vật kì lạ.

Hàn Hy Tuyết: "..." Đây là cái vận đen gì vậy chứ?

Cô chậm chạm bước xuống xe, kiểm tra phía trước xem là thứ gì.

Sau đó nhìn thấy người nam nhân nhếch nhác nằm co người trước xe của cô.

Cô có cảm giác cảnh tượng này đặc biệt quen mắt. Hàn Hy Tuyết cảm thấy đầu mình đầu dấu hỏi chấm?

Cô đi đến phía trước khều khều người nam nhân dưới đất một cái.

"Không sao chứ?" Giọng nói của cô đầy vẻ bất đắc dĩ.

Đến khi nam nhân kia dịch người một chút, khuôn mặt anh ta lộ rõ trước mặt Hàn Hy Tuyết bỗng cô chỉ muốn chửi thề một tiếng.

Đệt!

Khóe miệng cô co quắp, trầm ngâm một tiếng.

"... Sao lại là anh vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net