46 - Nguyên Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Không thích?" Lan Lăng Yến thật vất vả mới nghĩ ra cách mua tiểu thuyết để cô đọc trong lúc rảnh rỗi, anh cũng đã hỏi qua vài người, những cô gái trong độ tuổi này không phải sẽ rất thích đọc tiểu thuyết sao?

Ninh Vân Hoan cũng không biết phải nói với anh như thế nào về việc mình không thích đọc tiểu thuyết này, cô nhanh chóng xoay người ôm lấy cánh tay anh làm nũng: "Tiểu thuyết có cái gì hay đâu chứ, câu chuyện bên trong đều là giả, nam chính trong truyện thì luôn luôn là người lợi hại, anh có lợi hại như vậy sao?" Lúc trước Ninh Vân Hoan đọc qua cuốn tiểu thuyết thịt văn này thì các nam nhân trong truyện ở trước mặt Lan Lăng Yến còn không phải đều bị khuất phục sao, thời gian cô đọc tiểu thuyết còn không bằng ngồi nghe anh kể chuyện trước đây!

Đoán chừng lời này cô chỉ dùng để lấy lòng mình nhưng nghĩ lại lời cô nói thì anh cảm thấy rất hợp lý, cuối cùng cũng không bắt cô đọc mấy cuốn tiểu thuyết kia nữa, hai người ngồi trên sofa nói chuyện phiếm.
Không biết có phải là do đang mang thai mà lá gan của cô càng ngày càng lớn, tuy rằng lúc này cô vẫn cảm thấy Lan Lăng Yến rất đáng sợ, nhưng cũng không còn cái cảm giác sợ hãi giống như trước đây,m. Hai tay cô cấu nhẹ lên bàn tay không an phận đang làm loạn trên eo mình, mười ngón tay của anh có mấy vết sẹo, Ninh Vân Hoan đoán rằng từ nhỏ anh nhất định đã học qua cái gì đó rất nguy hiểm mới khiến cho đôi tay trở nên như bây giờ.

Nghĩ đến đây, không khỏi làm cho cô nhớ tới việc anh đã từng dùng một phát súng giả bắn người kia, tuy giả nhưng mà cảm giác lại như thật, cả người cô nhịn không được mà run rẩy, cơ thể theo bản năng tìm nơi ấm áp dựa vào.

"Em sao vậy?" Lan Lăng Yến rất thích loại cảm giác hai người dựa vào nhau này, cho dù là không nói gì, anh cũng cảm thấy thực vừa lòng. Khi cảm giác được cơ thể Ninh Vân Hoan run rẩy, anh nhanh chóng quay người lại lấy chiếc khăn để bên cạnh quấn lên người cho cô, chạm vào cơ thể cô cũng không có lạnh lắm, nhưng cô lại vẫn không lên tiếng.

Bình thường khi Ninh Vân Hoan cùng anh ở cạnh nhau nếu không phải là làm chuyện thân mật thì chính là hai người đều yên lặng ngồi chung với nhau, hai ngày nay anh lại không hề giống như lúc trước mỗi ngày đều dính lấy cô, điều này làm cho cô cảm thấy có chút xấu hổ, rõ ràng không biết nói gì: "Lan..." Thốt lên được một chữ này, lại nghĩ lần trước anh nói ngay cả Cố Doanh Tích đều kêu anh là Cửu ca mà chính mình lại chưa bao giờ gọi ra một tiếng đó, ánh mắt Ninh Vân Hoan lơ mơ nói một câu: "Em còn nghĩ rằng chúng ta sẽ mua vé máy bay đi Anh quốc."

Lan Lăng Yến tự nhiên nghe được câu nói muốn nói mà thôi kia của cô, nhưng anh biết đạo lý dục tốc bất đạt, nói gì chứ lòng kiên nhẫn thì anh có thừa, bởi vậy lúc này anh làm bộ như không có nghe thấy lời nói của cô : "Chúng ta như vậy, sẽ không có khả năng đi máy bay bên ngoài được." Thế lực của Lan gia không chỉ ngừng lại ở nước ngoài mà ngay cả trong tối cũng có một phần không nhỏ, từ nhỏ khi Lan Lăng Yến đã bắt đầu tiến hành khảo nghiệm, anh cũng đã dành thời gian để xây dựng lên một thế lực ở Ý cho riêng mình, đây cũng là một khóa huấn luyện dành cho từng con cháu của nhà họ Lan trong quá trình trưởng thành phải làm. Từ nhỏ liền bắt đầu xây dựng thế lực riêng cho mình, thẳng cho đến khi trưởng thành thì thế hệ anh em nhà họ Lan bắt đầu chém giết lẫn nhau, người sống cuối cùng tự nhiên là người thắng cuộc, nếu chẳng may chết đi thì thế lực trong tay sẽ bị người khác xâu xé.
Cũng bởi vì phương pháp huấn luyện độc ác này mới có thể đảm bảo được mỗi một thế hệ gia chủ Lan gia đều không phải là người vô dụng. Mà người vô dụng như vậy căn bản chẳng có khả năng sống tới khi trưởng thành được!
Vì những nguyên nhân đó làm cho các thành viên trong nhà họ Lan xem nhau như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, khi còn chưa có xác định được gia chủ đời tiếp theo, thì các anh em trong nhà đều tìm đủ mọi cách để giết hại lẫn nhau, người có thể sống đến cuối cùng không nghi ngờ gì sẽ trở thành vua, đã chết liền không xứng đáng. Mà sau khi xác lập được gia chủ đời kế tiếp, tất nhiên người đắc tội cũng sẽ không ít, cũng vì để phòng ngừa sau lưng có cừu nhân ám toán, vô luận Lan Lăng Yến đi đâu bên người đều có bảo vệ theo sau, hơn nữa xe của anh đều thuộc loại phiên bản giới hạn độc quyền, mỗi lần về nước hay là xuất ngoại đều là đi máy bay riêng của chính mình. Ninh Vân Hoan chỉ biết là anh có không ít xe, nhưng lại không biết loại máy bay như vậy, anh đồng dạng cũng có được hơn hai mươi cái, giống như thỏ khôn luôn có ba hang.
Tuy nói mọi thứ đều đã trải qua mấy năm, đã có không ít anh em đồng lứa chết hoặc bị phế trong tay anh, đến bây giờ cơ hồ đã không còn người nào có khả năng đối phó với Lan Lăng Yến, bất quá sự cảnh giác này đã thành thói quen ngấm sâu vào trong xương khiến anh không thể không đề phòng.

Những lời này Lan Lăng Yến tất nhiên sẽ không nói cho Ninh Vân Hoan nghe, cô gái nhỏ này rất đơn thuần, trong thế giới của cô đoán chừng ngay cả tưởng tượng cũng không có khả năng nghĩ đến một màn máu tanh như vậy, nên anh chỉ nhéo nhéo đôi tay của cô, cũng không tiếp tục nói nữa.

Bởi vì một câu nói nửa vời của anh lại làm cho Ninh Vân Hoan nhớ tới khi Cố Doanh Tích ở kiếp trước, mấy người đàn ông yêu cô ta thường xuyên dùng máy bay tư nhân dẫn cô ta ra nước ngoài, làm cho cô cảm thấy thật khó chịu: "Trước kia Cố..." Khi nói đến người này, suýt chút nữa thì đã lỡ miệng nói ra, cô ngay lập tức làm như không có việc gì nói: "Trước kia em đọc tiểu thuyết thì bình thường khi nam nhân vật chính mang nữ nhân vật chính đi ra ngoài họ đều sử dụng máy bay tư nhân để đi!"

Vừa nghe lời này, Lan Lăng Yến thế nhưng nở nụ cười, "Em hiện tại là nói, chúng ta là hai nhân vật chính?" Hắn vừa nói, vừa hôn nhẹ lên thái dương của cô, Lan Lăng Yến cũng không giống bình thường lôi kéo cô nói chuyện vui vẻ, Ninh Vân Hoan nhịn không được liền khóe miệng cong lên : "..."
Lan Cửu là nhân vật chính, Ninh Vân Hoan thừa nhận điều đó, nhưng mà cô thấy bản thân mình lại luôn bị nữ chủ để ý, lúc này nữ nhân vật chính là Cố Doanh Tích sẽ cố gắng hết sức để buộc chặt những người đàn ông bên cạnh cô ta lại.

"Hình như em từng nghe mấy bạn học trong trường nói trong nhà Tạ Trác Doãn còn có một chiếc máy bay tư nhân." Ninh Vân Hoan có chút xấu hổ nói, cũng nhanh chóng bỏ qua vấn đề trong lúc vô ý mình đã nhắc tới mấy chuyện nữ chủ nữ phụ, ngược lại tìm một cái để tài khác tiếp tục nói, Lan Lăng Yến cũng không để ý đến việc cô đột nhiên đổi chủ đề nói chuyện giữa hai người, vốn anh chỉ muốn làm cho cô vui vẻ, nếu mà cô đã không muốn nói thì thôi, anh cũng sẽ không ép buộc. Lúc nghe cô nói trong nhà tên nhóc họ Tạ kia có máy bay, vẻ mặt Lan Lăng Yến không thay đổi trả lời : "Ở đế đô có máy bay cũng có rất nhiều người, mà có máy bay đi chăng nữa thì cũng không đồng nghĩa với việc có thể thường xuyên sử dụng nó."
Anh nói xong liền nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của Ninh Vân Hoan, nghĩ lại thì với gia thế của nhà họ Ninh, nếu nói muốn mua một chiếc máy bay kém cỏi nhất thì cũng không có khả năng mua nổi, khó trách cô không biết, bởi vậy anh liền giải thích cho cô. Không phải tùy tiện chiếc máy bay nào cũng đều có thể được bay trên bầu trời, còn phải dùng tiền để mua đường bay. Đó chỉ mới nói về một chuyến bay trong nước chưa kể đến những thứ phát sinh khác thì đã sử dụng hơn mấy chục vạn đồng, càng miễn bàn đến việc xuất ngoại, chi phí tiêu hao đảm bảo cực kỳ cao, một lần thì không nói làm gì nhưng nếu nhiều hơn, có lẽ trăm vạn cũng không đủ cho họ xài. Hơn nữa nếu không có quan hệ thì cầm tiền cũng không nhất định có thể hoàn thành. Bởi vậy mua máy bay thì rất dễ dàng, nhưng nếu muốn lái nó bay đi thì thật không dễ chút nào, càng miễn bàn đến máy bay tư nhân, hàng năm đều phải trả chi phí thuê phi công, đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người có máy bay nhưng lại không thể thường xuyên sử dụng được.

Ninh Vân Hoan nghe được câu nói của anh, cô cũng lập tức hiểu được, vì cái gì mà bản thân ở kiếp trước lại bị Ninh Vân Thành dùng mọi thủ đoạn lừa hết tài sản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net