Chương 3: Dạo phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hôm nay tâm trạng của Lam Nhược Tuyết rất tốt, nàng đang chuẩn bị đi dạo phố, chọn từ tủ quần áo một cái áo thun, quần jeans đơn giản nhất, nàng chọn giày thể thao thay vì cao gót như khẩu vị của nguyên chủ Lam Nhược Tuyết, nàng không muốn đau chân sau hôm nay đâu. "Thiên a, tìm cả tủ mới ra một đôi giày thể thao, lại còn chật nữa nga, lần cuối Lam Nhược Tuyết kia mua giày thể thao là khi nào thế?"

Lam Nhược Tuyết nàng nhất định phải ghé qua trung tâm thương mại một chuyến rồi. Nhược Tuyết đi bộ ra trạm xe buýt, leo lên xe và bắt đầu chuyến dạo phố đầu tiên của nàng kể từ khi đến thế giới này.

Khung cảnh đường phố, những dãy nhà san sát nhau chạy qua khung cửa sổ xe buýt. Đích đến đầu tiên của nàng là trung tâm thương mại. Nàng dạo một vòng quanh khu ăn uống, trên tay nàng cầm toàn đồ ăn nước uống, Nhược Tuyết chọn một bàn tại góc khuất của một quán ăn nhanh gần cửa trung tâm thương mại.

Trong lúc Nhược Tuyết cố gắng giải quyết hết bằng được những thứ nàng đã mua thì bất chợt nàng thấy một bóng dáng quen thuộc, là Bạch Nhã Nhi cùng Tề Diễm, hai người bọn họ vừa đi vừa cười nói, tay của Tề Diễm đặt trên eo nhỏ của Bạch Nhã Nhi, giữa bọn họ gần như không có kẽ hở nào.

"Không biết xấu hổ." Nàng cười khinh bỉ, đây là nhân vật nữ chủ thánh thiện, thuần khiết của mấy người sao a. Các người nên tìm cái lỗ chui xuống đi là vừa, công khai thân mật quá mức qui định thế này mà trong sáng à? Phi, đúng là mờ mắt, não tàn mà. Mong sao không chạm mặt hai người đó.

----------Phân cách tuyến xinh "đệp" nhất trần đời----------

Sau khi đã no nê, nàng rời khỏi Fastfood Corner, tiến đến tầng 4 - nơi bán các mặt hàng thời trang trong và ngoài nước, các thương hiệu nổi tiếng đều tụ hợp tại tầng lầu này và nơi này được cho là The Gloden Floor của trung tâm thương mại.

Bước vào cửa hàng giày lớn nhất tại lầu 4, nàng nhanh chóng chọn 5 đôi giày thể thao màu nàng thích và tất nhiên: mềm, nhẹ. Trong lúc thử giày, nàng nghe thấy giọng nói rất quen thuộc:

-Diễm, người ta thích đôi này, anh mau giúp người ta thử giày nha!

Lam Nhược Tuyết chính thức nôn oẹ (thật xin lỗi mọi người vì hành vi mất vệ sinh nơi công cộng của con ta). Đúng là ghét của nào trời cho của nấy, người nàng không muốn chạm mặt nhất lại xuất hiện rồi. Cái chất giọng điệu chảy nước, mong manh dễ vỡ thế này chỉ có nữ chủ Bạch Nhã Nhi mà thôi.

-Hảo! Để ta giúp nàng, ngồi xuống ghế nào. _Tề Diễm đáp lại lập tức, sau đó không chậm trễ quỳ một gối xuống, nâng chân Bạch Nhã Nhi lên và mang vào chân ả một đôi giày cao gót màu trắng 6 phân.

Mọi người trong cửa hàng đều ngưỡng mộ nhìn Tề Diễm và Bạch Nhã Nhi, khen nào là trai tài gái sắc, nào là tình yêu giữa hai người thật đẹp, lãng mạn như ngôn tình đời thật... Phi, trai não tàn gái giả tạo thì có. Nàng khinh thường bọn họ n lần, toàn là não tàn.

Lam Nhược Tuyết đi thanh toán, nàng muốn rời khỏi chỗ này một cách nhanh chóng nhất, nhưng mà ông trời không thương nàng mà, ngay khi nàng vừa thanh toán xong, cho rằng may mắn không đụng mặt đám người đó thì quay mặt lại đã thấy Tề Diễm cùng Bạch Nhã Nhi đứng ngay sau lưng.

-Chị, thật khéo nha! _khéo cái đầu cô ấy, tôi tránh cô còn không kịp. Tề Diễm đứng cạnh đó ngay cả cái liếc mắt cũng không cho nàng, ta không thèm ngươi nhìn ta.

-Tôi nhớ là mình không có em gái cơ mà, hơn nữa bà cô, bà hơn tôi một tuổi đấy, gọi tôi là chị mà không biết ngượng à? _Lam Nhược Tuyết cười mỉa nói, nàng sởn hết da gà da vịt lên rồi đây, nàng mới khinh thường có em gái là ả đâu.

-Cô... Sao em lại nói chị thế chứ? Hức, chị chỉ là muốn chào hỏi thôi mà. _Bạch Nhã Nhi điên tiết định chửi ầm lên nhưng nhớ ra là Tề Diễm đang đứng ngay cạnh nên đổi giọng, tiếp tục đóng vai người tốt của ả.

Tề Diễm thấy người yêu bị khi dễ (Nhược Tuyết: khi dễ chỗ nào thế? Chỉ là nói sự thật thôi mà, mù rồi à?) liền đứng ra chắn trước người ả, lớn giọng:

-Lam Nhược Tuyết cô đừng có quá đáng, thấy Nhã Nhi hiền lành dễ bắt nạt là thích làm gì thì làm, tôi còn ở đây thì cô đừng hòng đụng tới cô ấy.

-Phi, anh nói cái gì Tề Diễm kia? Tôi bắt nạt cô ta? Tốt nhất nên nhìn lại đi, tôi chưa có chửi rủa cô ta cũng chẳng đánh đập gì hết. Anh dựa vào đâu nói tôi đang bắt nạt cô ta? Tôi khinh bỉ anh!

-Cô... Được lắm! _Tề Diễm tiến lên định đưa tay tát nàng, Lam Nhược Tuyết nhanh chóng né ra, nàng không dại gì đứng yên cho hắn tát đâu, nàng nào phải ngốc nữ chứ.

-Chậc, nam tử hán đại trượng phu lại đi đánh phụ nữ, à tôi quên mất, anh không phải nam nhân mà là ngựa đực. Ha ha ha, thứ lỗi vì đã hiểu nhầm anh. _Nàng cười đểu, nhìn hắn khiêu khích.

-Lam Nhược Tuyết, cô đợi đấy, rồi cô sẽ hối hận. _Tề Diễm tức giận, nắm tay Bạch Nhã Nhi bỏ đi.

A?! Chạy rồi? Đúng là thỏ đế, nam chủ gì mà vô tích sự. Lam Nhược Tuyết nàng chống mắt lên xem tra nam kia sẽ làm gì!

Sau chuyện ở cửa hàng giày, nàng cũng chẳng còn hứng thú với việc mua sắm nữa, nàng gọi người tới mang túi giày về nhà trước còn nàng thì rời trung tâm thương mại, bước dọc vỉa hè. Nhưng mà có ai cho nàng biết sao nàng lại đi lạc không a? Nhược Tuyết thất thểu lết cái thân của nàng đi mãi , cuối cùng mới phát hiện ra một tiệm cà phê được xây giữa cánh đồng hoa. "Hà! Có thể nghỉ chân một lát rồi."

Nàng mở cửa, đưa mắt quan sát một vòng không gian nơi này, "A? Sao quen mắt thế nhỉ? LÀ ALICE IN WONDERLAND!" Nhược Tuyết vui mừng, nàng rất thích câu chuyện này đó nha.

-Chào quý khách! _Cô nhìn về phía người vừa cất tiếng chào cô.

*Lời tác giả: Hì! Vậy là thêm một chương đã hoàn thành rồi, nam chủ thứ hai cũng đã lên sàn. Cảm ơn các nàng đã đọc đến chương này, mong các nàng sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của ta nhé!

P/S: Nếu không thích đọc mấy dòng tào lao phía trên của ta thì cứ trực tiếp bỏ qua, đừng để ý.

Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC