Chương 5: Giải quyết Thiên Mặc Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Nhược Tuyết sau khi trốn khỏi Trương Tuấn Huyền thở phào nhẹ nhõm, nàng tất nhiên không biết được nàng đã bị tên cáo già kia thương nhớ, nếu nàng biết được nhất định sẽ ngất xỉu mất. "Hôm nay đúng là xúi quẩy mà! May mắn là về tới nhà rồi (tác giả: chẳng phải là con đang đi lạc? Nhược Tuyết: ta rất thông minh, tìm đường về nhà là chuyện nhỏ), giờ thì không phải lo lắng sẽ đụng phải mấy người não tàn kia."

Một lần nữa, ông trời lại làm nàng hộc máu, vừa bước vào nhà, nàng đã nghe thấy giọng Thiên Mặc Phong - tên mà nàng ghét nhất cũng như não tàn nhất trong truyện:

-Bác trai, bác gái, con rất kính trọng hai bác nhưng hai bác nói con hại Lam Nhược Tuyết khổ sở  thì con không nhận, là cô ta đeo bám con, phá hoại tình cảm giữa con và Nhã Nhi.

-Cậu... Con gái tôi nhảy xuống hồ, cậu thấy chết không cứu, cậu đừng tưởng hai ông bà già này  không biết gì, cho dù Tuyết Nhi không nói cho chúng tôi biết thì chúng tôi tự đi điều tra là mọi chuyện sẽ rõ ngay thôi. Còn cô Bạch Nhã gì đó của cậu, cậu tưởng cô ta tốt lắm à, đúng là não tàn mà, trên đầu cậu cắm bao nhiêu cái sừng cậu còn chưa biết đâu. _Mẹ cô tức giận tuôn một tràng, bà nhất định phải đòi lại công đạo cho con gái cưng của bà, hạt ngọc của bà trân quý như thế mà tên chết tiệt này lại dám chà đạp như vậy.

Lam Nhược Tuyết cảm động, cha mẹ vì nàng mà ra mặt, nàng nhất định phải khiến cho hai người tự hào về nàng.

-Chậc chậc, hôm nay Thiên Mặc Phong thiếu gia lại đến nhà của đứa con gái đanh đá như ta, thế nào? Nhớ ta hả? Mới có mấy ngày không được đeo bám là đã không chịu nổi rồi à? _Lam Nhược Tuyết mỉa mai, hừ, cái mặt đẹp thì cũng đẹp đấy, nhưng mà não thì không có, tội nghiệp thật, tiếc cho cái mặt phải ở trên người hắn ta.

-Lam Nhược Tuyết, cô cũng ở đây rồi, tốt lắm, tôi đến đây để huỷ bỏ hợp tác giữa Lam Thị và chuỗi tiệm cà phê của tôi, có cầu xin cũng chẳng ích gì đâu. _Thiên Mặc Phong cười nửa miệng nhìn nàng, hắn chắc chắn nàng sẽ phải quỳ xuống năn nỉ hắn ta đừng huỷ bỏ hợp đồng.(Lillian: Ảo tưởng!)

Nhưng không, Lam Nhược Tuyết tung ra một quả bom:

-Vậy thì tốt quá, ta cũng đang định làm thế đây, ngươi đã tự nói trước thì đỡ phải tốn công sức đi gặp cái mặt thối của ngươi.

Thiên Mặc Phong ngạc nhiên, nàng hành xử cứ như người khác vậy, trong mắt cũng không còn mê luyến dành cho hắn, bỗng dưng Thiên Mặc Phong cảm giác như vừa mất đi thứ gì đó cực kì quan trọng, "Cảm giác này là như thế nào?"Hắn lơ cái cảm giác khó chịu đó đi, tiếp tục nói chuyện với Lam Nhược Tuyết:

-Được, là cô nói đấy, cô có hối hận cũng không kịp nữa đâu (Lillian: Ai hối hận không biết?). Thiên Mặc Phong tức tối bỏ đi, đi ngang còn không quên huých vai Lam Nhược Tuyết.

"Phắc! Đúng là đồ đàn bà mà!" Lam Nhược Tuyết ôm bả vai đau nhức, tên đó dùng sức cũng không phải là mạnh bình thường đâu (Lillian: Tên chết dẫm, dám làm đau con ta, ta ngược chết ngươi!)

-Con gái, con đừng buồn, tên chết tiệt đó không biết tốt xấu, không xứng với con, con hãy quên hắn đi. _Mẹ nàng sợ nàng vẫn còn tình cảm với hắn mà đau lòng an ủi nàng.

-Mẹ, con không sao, con đã nói là triệt để bỏ hắn rồi mà. Hì hì! Tên não tàn đó cho không con cũng không thèm! _Lam Nhược Tuyết cười đáp lại, nàng không muốn cha mẹ nàng phải lo lắng vì nàng. -Cha, văn kiện người gửi cho con sáng nay con đã hoàn thành xong rồi, cha kiểm tra hòm thư đi. (Lillian:Con làm xong lúc nào thế? Nhược Tuyết: Lúc ăn trong trung tâm thương mại.)

-Được rồi, ta sẽ kiểm tra sau, con ăn cơm rồi lên phòng nghỉ đi. _Cha nàng hài lòng gật đầu.

-Ta đã ăn rồi, ta lên phòng đây. _Nàng cười, bước lên phòng. Lam Nhược Tuyết cảm thấy rất mệt, chân nàng như muốn rụng ra luôn rồi, nàng nên ngủ một giấc thôi.

----------Phân cách tuyến đại gia đã trở lại---------

Lam Nhược Tuyết sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, nàng xuống nhà ăn dùng bữa tối, cha mẹ nàng đều đang dùng bữa.

-Cha, mẹ. _Lam Nhược Tuyết ngồi vào bàn. -Ta muốn đi du lịch một thời gian.

"Cạch" một cái nữa, cái dĩa xiên một miếng thịt bò chuẩn bị được đưa vào miệng đang cầm trên tay mẹ nàng rơi xuống đĩa bít tết ngon lành. Miệng của mẹ nàng há hốc, hai mắt trợn to, thật xin lỗi mẹ, Lam Nhược Tuyết không nhịn được phì cười nhưng rất nhanh đã chỉnh lí lại vẻ mặt.

-Hai người yên tâm, ta có mang theo laptop, ta sẽ hoàn thành công việc đúng thời hạn.

-Không phải việc đó, Tuyết Nhi, con không muốn ở nhà cùng cha mẹ hay sao? Cha mẹ làm con giận vì đã mắng Thiên Mặc Phong phải không? _Mẹ nàng nghẹn ngào nhìn nàng.

Đầu nàng chính thức chảy xuống ba vạch hắc tuyến, nàng có vẻ gì là tức giận đâu nha. -Không phải a! Ta là muốn đi ra khám phá thế giới ngoài kia, ta muốn ra ngoài chơi cho khuây khoả, mấy ngày nay ta biết đã có nhiều chuyện xảy ra. Nhưng ta mong hai người hãy tin ta, ta không còn là Lam Nhược Tuyết của ngày hôm qua nữa đâu. _Nàng trấn an cha mẹ nàng.

Cha mẹ nàng do dự, họ biết con gái họ đã thay đổi nhưng họ vẫn chưa tin tưởng lắm bởi vì mọi việc xảy ra quá nhanh. Nhưng nếu nàng đã nói vậy thì họ sẽ thử một lần xem sao.

-Được rồi, ta cho phép con, nhưng con phải biết chăm sóc bản thân cho tốt, đã rõ? _Cha nàng thở dài, con gái họ đã lớn thật rồi a, họ cũng có thể yên tâm rồi.

-Cảm ơn cha mẹ, con nhất định sẽ gọi cho hai người! _Nàng cười tít mắt, kiếp trước nàng chỉ biết vùi đầu vào công việc nghiên cứu, chưa có cơ hội đi du lịch thường xuyên, cuối cùng thì cũng được thoả lòng mong ước

-Khi nào con đi?

-Ngày mai ạ, cha hãy dặn trợ lí của cha gửi văn kiện cho con.

-Ngày mai? _Cha nàng nhíu mày. -Không phải quá nhanh sao?

-Cha yên tâm, con đã chuẩn bị hành lí xong hết rồi. _Kể từ lúc nàng xuất viện về nhà là đã chuẩn bị rồi, nàng cực kì hưng phấn.

Sau khi ăn xong, Lam Nhược Tuyết cấp tốc đánh răng đi ngủ, nàng phải ngủ sớm để mai có sức đi chơi mới được.

*Lời tác giả: ta cũng muốn đi du lịch a *cắn khăn*. Mong các nàng ủng hộ truyện của ta nhá, yêu các nàng! <3

Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC