Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Nhược Giai không nghĩ tới Thẩm Tinh nói giúp là sẽ suy nghĩ dùng tất cả của mình san bằng đường đi cho cô.

Thẩm Tinh là một người anh tốt. Tiếc rằng, cô không phải người anh muốn giúp.

Tối nay, không thấy Thẩm Trạch Dương trên bàn ăn, chắc hẳn thằng nhóc đã đi chơi đâu đó. Thẩm Hiên cũng vắng mặt như điều tất nhiên. Còn có ba người là cô, Thẩm Tinh và Lộ Khiết. Không khí trên bàn không thể nói là căng thẳng, cũng không phải là thoải mái. Rất im lặng, tới mức âm thanh chiếc đũa chạm nhẹ vào bát cũng trở nên rõ ràng.

Lộ Khiết ăn rất ít, bà ta có vẻ vội vàng ăn xong rồi lên lầu làm việc. Khi cô và Thẩm Tinh đặt đũa xuống và đứng lên, người hầu liền bắt đầu thu dọn. Bởi vì là buổi tối, thời gian cũng muộn, những người làm liền về gần hết, chỉ còn hai ba người ở lại. Rõ ràng, cả căn biệt thự này có nhiều người, nhưng Thẩm Nhược Giai lại thấy ở đây quá lạnh lẽo.

Ngay khi cô vừa ăn xong rồi ngồi xuống ghế ở đại sảnh. Một bàn tay với những đường gân mảnh cầm lấy ly sữa ấm xuất hiện trước mặt cô, kèm theo đó giọng nói quen thuộc mang cho người ta cảm giác mát lạnh.

- Uống sữa ấm chứ? Lát ngủ sẽ ngon hơn đấy. Anh không muốn ngày mai thấy một con gấu trúc bước xuống nhìn mình.

Thẩm Nhược Giai giật mình, sau đó bị lời nói trêu chọc của anh làm nhoẻn miệng cười, rất nhanh nụ cười đó biến mất. Cô không ngờ anh ta phát hiện ra mấy nay mình ngủ không ngon.

Cầm lấy ly sữa từ tay anh, Thẩm Nhược Giai uống một ngụm, ngọt, đặc biệt độ ấm vừa phải.

Thấy cô cầm ly rồi uống, vẻ thoả mãn sượt qua đôi mắt, anh không rời đi, mà ngồi xuống phía đối diện.

- Nhược Giai, sau khi học hết lớp 12, em định vào đại học hay đi làm? Không, phải nói, em đã có ý định chọn nghề nghiệp gì chưa?

Thẩm Nhược Giai ngẩn người. Thấy như vậy, anh ta chầm chậm nói tiếp, mỗi một chữ đều rất rõ ràng.

- Nếu em không muốn lên đại học, em có thể vào công ty anh làm việc. Công ty này là anh mở, không liên quan tới bố chút nào, nó về ngành máy tính. Anh sẽ sắp xếp cho em vị trí phù hợp. Hay cho dù em muốn vào đại học, sau khi ra trường, em vẫn có thể vào đó.

Cô nghe hiểu hết lời nói của anh, chính vì hiểu, nên mới cảm thấy không tin nổi.

Thẩm Nhược Giai chớp mắt, như thể để bình ổn lại cảm xúc trong lòng. Cô nhìn thẳng anh, bình tĩnh đến lạnh nhạt nói.

- Công ty nhỏ kia của anh không đấu lại được con quái vật như bố đâu.

Đối mặt với lời nói tỏ rõ hiện thực tàn nhẫn kia, Thẩm Tinh chỉ cười, nụ cười rất nhẹ, lại chứa an ủi.

- Nhược Giai, em có thể đặt niềm tin vào anh.

Tới công ty anh đi.

Hãy bước vào cánh chim của anh, để anh bảo vệ được em.

Người đàn ông nghiêm túc nhìn cô, từ biểu cảm tới đôi mắt đều rất chân thành. Thẩm Nhược Giai bất giác nắm chặt lấy ly sữa, cảm giác ấm áp của ly từ bàn tay lan tới toàn thân, sau đó là trái tim.

Cô biết, giờ chỉ cần mình gật đầu, anh ta liền nguyện ý gánh mọi áp lực từ bố.

Chỉ cần cô đi đến gần, để cho anh giang rộng đôi cánh bao phủ lấy cô.

Thiếu nữ im lặng, cảm thấy cô không yên tâm, Thẩm Tinh nhẹ giọng nói tiếp.

- Em yên tâm, anh sẽ không bắt em làm việc ở công ty anh mãi. Sau này, em trưởng thành, em muốn đi đâu đều được.

Anh sẽ bảo vệ em tới lúc đôi cánh của em cứng cáp đủ để em bay lên cao.

Còn nửa đoạn nữa bị anh ém vào trong đáy lòng, đó là : nếu em không thể đủ sức ra ngoài để bay một mình, anh sẵn sàng giang đôi cánh càng rộng hơn, để em tự do bay lượn dưới sự bảo vệ của anh.

Thẩm Tinh nói xong, anh lặng im nhìn cô, chờ cô trả lời. Không để anh chờ lâu, vài phút sau, Thẩm Nhược Giai lắc đầu.

Anh thấy trong đôi mắt thiếu nữ có kiên định, không ai lay chuyển được và anh cũng không ngoại lệ.

- Em muốn vào đại học, sau đấy em sẽ tự kiếm việc.

Không phải cô không muốn anh giúp, cũng chẳng phải do lòng tự trọng hay gì, mà là, cô không muốn trở thành gánh nặng cho người này.

Thẩm Tinh sửng sốt vài giây, rồi thở dài thật nhẹ, anh mỉm cười.

- Được, anh tôn trọng quyết định của em.

.
.
.
.
.
.
.
Lời tác giả:

Thẩm Tinh định dùng sức của mình bảo vệ Nhược Giai á. Như là sống trong gia đình hào môn kiểu này, về sau hôn nhân không phải do mình làm chủ, giống chuyện liên hôn với Tề Nguyên lúc trước, nên Thẩm Tinh quyết định tạo ra cho Nhược Giai một con đường mà bả có thể quyết định được cuộc sống của mình. Vô công ty ổng tạo nên, sau có gì, bị chèn ép bởi Thẩm Hiên hay gì thì ổng gánh hết. Hay bả có bị đuổi khỏi nhà không xu dính túi thì có ổng lo, ổng phát tiền lương=)))))

Ổng tính cả rồi, chỉ cần bả gật đầu.

Hí hí, tui đã về.

Mà chuẩn bị sắp có cao trào nè mấy bạn.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net